Sau khi đánh nhau, người của gia tộc Bắc Minh lăn ra đầy đất, mà Bảo Bảo lại bình yên vô sự đứng yên một chỗ.
Những tiểu lâu là này mà muốn đối phó với Bảo Bảo, đúng là không biết tự lượng sức mình, chuốc họa vào thân.
Chúc Hạ Dương cười khẽ, nói đùa: "Gia chủ anh minh đúng là có một quyết định anh minh nhỉ?"
"Lo cho cô trước đi!"
Vừa dứt lời, chủ thấy kiếm dài trong tay của Vân Bà biến mất, hai tay kết ấn, miệng niệm chú ngữ, một luồng ánh sáng bao phủ lấy Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương không biết chuyện này là thế nào, không lẽ thuật trừ tà của gia tộc Bắc Minh còn có thể đối phó với con người sao?
Một giây sau, nhìn ánh sáng màu vàng từ từ hút lấy, chc cảm thấy như cơ thể mình bị thứ gì đó vây lại, không thể nhúc nhích.
"Bà... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ha ha, thế nào, thua chưa?" Vân Bà nhìn Chúc Hạ Dương với vẻ mặt đắc ý, sau đó nói: "Bộ quần áo này do tôi tự tay làm ra, trên đó chỉ có tà khí chỉ tôi mới nhận ra được, mà khi cô mặc nó vào, vậy thì thuật trừ tà của tôi có thể đối phó với cô rồi."
Hóa ra bà già này lại cáo già đến mức đó.
"Bà đúng là hèn hạ."
"Đây cũng là do cô ép tôi."
Nói vậy, cứ như là mình sai vậy?
Chúc Hạ Dương cười khẽ, thế gia trừ tà này cũng chỉ như vậy mà thôi.
"Mẹ đừng sợ, Bảo Bảo đến giúp mẹ."
Nhìn Bảo Bảo xông lên, Vân Bà hô lớn với Dư Hi: "Dư Hi, ngăn nó lại!"
Dư Hi có hơi chần chừ, nhưng sau đó vẫn lao về phía Bảo Bảo.
Chúc Hạ Dương thấy vậy, trừng mắt nhìn Vân Bà nói: "Bà quá độc ác, biết rõ Bảo Bảo vì muốn cứu tôi sẽ bất chấp tất cả, lại còn để Dư Hi đi đối phó thằng bé. Sức mạnh của Dư Hi đứng trước Bảo Bảo chỉ như trứng chọi đá, bà muốn để Dư Hi đi chịu chết sao?"
Bà già này, thậm chí cả Dư Hi cũng hi sinh, vì lòng tham của bản thân mà không thèm đếm xỉa gì đến người của mình.
"Đúng vậy, nếu Dư Hi chết, vậy cũng do cô hại. Ma vật của cô giết chết trừ tà sư, ngay cả Thanh Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho nó, ha ha."
Nhìn nụ cười vặn vẹo của bà già này, Chúc Hạ Dương thầm nghĩ bà già này đã điên đến mức hết thuốc chữa rồi.
Cô dừng sức nghĩ cách trán thoát, quyết không để Bảo Bảo giết người, cũng không thể để Dư Hi chết.
Cô vô cảm với gia tộc Bắc Minh này, nhưng mà Dư Hi thì ngoại lệ.
Thấy Bảo Bảo đánh Dư Hi ngã xuống đất, giơ móng vuốt lên, Dư Hi nhắm mắt lại.
"Con trai ngốc!"
Chưa thấy người đã nghe tiếng, là Nhược Tương Ly.
"Mẹ nuôi!"
Bảo Bảo thu tay lại nhìn lên trời, vẻ hung ác tàn bạo trên gương mặt nhỏ nhắn hoàn toàn biến mất, tràn ngập vẻ ngây thơ và mừng rỡ.
Chỉ một giây sau, một luồng sáng đánh mạnh lên người Vân Bà, bà ta kêu lên một tiếng, ngã từ không trung xuống đất.
Mà Chúc Hạ Dương cũng được thả ra, từ từ rơi xuống đất.
Nhược Tương Ly nhẹ nhàng nhón mũi chân xuất hiện trước mặt mọi người.
"Mẹ nuôi, con đã nói là đến đây sẽ được gặp mẹ mà!" Bảo Bảo mừng rõ nói, sau đó bắt đầu kiểm tra Chúc Hạ Dương.
"Con trai ngốc, hôm nay con không bảo vệ tốt cho mẹ con, phải đánh đòn." Ánh mắt Nhược Tương Ly có vẻ cưng chiều.
Lần trước Nhược Tương Ly xuất hiện, cũng không quá ngăn cản Chúc Hạ Dương, Vân Bà cứ tưởng là nàng không quá quan tâm, không ngờ rằng hôm nay lại ra tay nặng như vậy.
Một chiêu vừa rồi đã cắt đứt kinh mạch của mình, sức mạnh bỗng nhiên gián đoạn, suýt chút nữa khí huyết của mình đã hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Mà điều càng khiến bà ta ngạc nhiên hơn chính là, bản thân là tiên, vậy mà lại nhận một ma vật làm con nuôi.
Nhược Tương Ly xoay người lại nhìn Vân Bà, ánh mắt không hề có biểu cảm gì nhưng lại khiến người ta hoảng sợ.
"Bắc Minh Vân, lần trước ta tôn trọng quyết định của Hạ Dương, không ngăn cản bà. Lần này bà lại dám ra tay như vậy, còn muốn sống không?"