Chúc Hạ Dương cứ như là đang bùng nổ, nói đến nỗi những người khác không nói lại được câu nào, nhưng gần như chỉ một giây sau, bà ta đã phản bác lại:
"Cô chỉ đơn giản là mồm miệng sắc bén, xem ra cô vẫn kiên quyết như vậy, vậy thì bà lão này cần phải thanh lý môn hộ rồi."
Dứt lời, thân thể đang ngồi của Vân Bà bỗng lao vào không trung, quyền trượng trong tay biến thành một lưỡi dao sắc bén, lóe lên tia lạnh.
Chúc Hạ Dương không khỏi thán phục, bà già này đúng là mạnh như hổ mà, thân thủ và sức bật kiểu này!
Nhưng mà cô cũng không hề yếu thế, còn dặn dò Bảo Bảo: "Bảo Bảo, con đứng sang một bên đi, mẹ có thể đối phó được bà lão này!" Sau đó bay lên.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, sau khi Thanh Vũ chưởng mình một cái, cảm giác đau đớn kia nhanh chóng biến mất, sau đó không còn cảm nhận được gì.
Nhưng lúc này, cô cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể của mình dường như là dễ dàng sử dụng hơn, cứ như là có một luồng chân khí, khi mình dùng sức mạnh thì luồng chân khí này sẽ hội tụ sức mạnh lại, dễ dàng sử dụng hơn.
Lẽ nào Thanh Vũ chân nhân vừa mới giúp mình?
Nhưng vì sao ông ta lại làm như vậy chứ?
Chúc Hạ Dương thật sự không nghĩ a, lúc này cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, dù sao bà lão trước mặt mình cũng không phải là người hiền lành gì.
Thậm chí Chúc Hạ Dương còn nghi ngờ, có phải đây là một người mười bảy mười tám tuổi khoác lớp da của một bà lão không.
"Cho cô cơ hội, cô không biết quý trọng, đừng trách bà đây ra tay độc ác."
Thanh kiếm Trảm Ma trong tay của Chúc Hạ Dương bỗng hiện lên ánh sáng xanh lục, trong mặt của Vân Bà lóe lên tia kinh ngạc.
"Tôi vốn rất coi trọng cô, đáng tiếc là không nghe lời!"
Kiếm trong tay Vân Bà đâm về phía Chúc Hạ Dương, Chúc Hạ Dương tránh đi, ánh kiếm đập xuống đất, sàn nhà cứ như là mặt hồ bị thứ gì đó to lớn ập vào, rung động vạn trượng."
"Bà và tôi không thân quen, đó là lẽ dĩ nhiên."
"Nhiều lời!"
Chúc Hạ Dương cảm thấy kiếm trong tay mình ngày càng dùng càng thuận, sức mạnh không ngừng rót vào kiếm, thân thể cũng càng thêm mềm mại.
Kiếm của hai người chạm vào nhau lóe lên ánh sáng nhức mắt, khiến những người ở đây đều che mặt tránh đi.
Vân Bà bỗng nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện sau lưng của Chúc Hạ Dương, đâm kiếm trong tay về phía trước, mà cơ thể của Chúc Hạ Dương lại nghiêng về phía trước, đúng lúc tránh được.
Bà lão này đúng là ra tay tàn nhẫn mà, không ăn được thì đạp đổm điều này còn giỏi hơn cả Dạ Minh.
Tốc độ của Chúc Hạ Dương càng nhanh hơn, đánh trái lừa phải khiến Vân Bà có vẻ trở tay không kịp.
Mà trong lòng Dư Hi âm thầm lau mồ hôi.
Nếu như Chúc Hạ Dương thua, tất nhiên là Vân Bà sẽ không nhân từ nương tay với Chúc Hạ Dương, nếu vậy, Chúc Hạ Dương sẽ gặp nguy hiểm.
Dư Hi bắt đầu nghĩ đến những lời Chúc Hạ Dương vừa nói, trước đây cô ta vẫn nghĩ những điều Vân Bà nói là đúng, người đời không biết đến gia tộc Bắc Minh, nếu biết đến cũng chỉ nghĩ đến biến cố vạn năm trước, nếu như người của gia tộc Bắc Minh tùy tiện can dự vào chuyện đời, sẽ chỉ nhận được sự châm chọc và nhục nhã mà thôi.
Nhưng mà lời Chúc Hạ Dương nói khiến lòng cô ta có hơi lung lay.
Thậm chí trong đầu cô ta còn xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, cảm thấy liệu có phải giống như lời Chúc Hạ Dương nói không, gia tộc Bắc Minh chỉ quan tâm đến danh tiếng và lợi ích của mình.
"Mọi người, bắt lấy ma vật." Vân Bà ra lệnh cho người của gia tộc Bắc Minh.
Nghe vậy, toàn bộ người của gia tộc Bắc Minh đều lao về phía Bảo Bảo, Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua nụ cười tự tin của Bảo Bảo, cũng không lo lắng lắm.
Những người này không làm khó được thằng nhóc này.