Vừa nãy còn bảo là không hay, nhưng vừa nghe là mình đặt thì lập tức tìm lý do lấp liếm.
Hơn nữa, hình như tên này cũng không phải do mình đặt thì phải.
...
Vẻ mặt của Chúc Hạ Dương ngạc nhiên.
"Mẹ nuôi thật lợi hại, ban nãu đã đánh cho bà lão kia đến mức gào khóc, thật sự là quá sảng khoái."
"Còn phải nói sao, dám ức hiếp hai mẹ con con, phải dạy cho họ bài học." Nhược Tương Ly dùng sức xoa xoa đầu của Bảo Bảo.
Sau khi xoa xong thì vẫn không quên sửa sang lại mái tóc.
Nhìn thấy Bảo Bảo bỗng lớn thành một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, Chúc Hạ Dương rất tò mò, hỏi: "Bảo Bảo, sao con bỗng nhiên lớn như vậy?"
Bảo Bảo và Nhược Tương Ly liếc nhìn nhau, cười hì hì nói: "Vì Bảo Bảo có thể lựa chọn hình thái đó, trở thành em bé mới được làm nũng với mẹ, mới được mẹ ẵm."
Tên nhóc này, còn có thể làm được vậy, lợi hại!
Hai mắt Chúc Hạ Dương ngạc nhiên mừng rỡ, cứ như là phát hiện ra lục địa mới vậy.
Mà tại sao cha của nó lại muốn để nó ở cạnh mình chứ? Hắn còn có chuyện quan trọng gì cần làm sao?
Chúc Hạ Dương nghĩ thầm, tay bị cầm lấy.
Cô quay đầu lại nhìn Nhược Tương Ly đang cầm tay mình, nhẹ nhàng cười.
"Hạ Dương, mình đã chờ cậu quay lại rất lâu rồi, cuối cùng mình cũng đã chờ được đến ngày này."
"Nhưng mà tôi không phải là A Cửu, tôi không biết rõ những chuyện trước kia, không phải là A Cửu mà cô biết." Chúc Hạ Dương lắc đầu.
Người bọn họ biết vốn là A Cửu chứ không phải là mình.
"Hai người là một người, không cần phải phân biệt rõ như vậy."
Chúc Hạ Dương cười khẽ, tháo kính râm xuống ngắm nhìn bầu trời, ánh sáng màu lam chiếu vào đôi mắt màu trắng của cô, khiến đôi mắt cô nhiễm một lớp màu xanh nhạt.
Nhược Tương Ly nhìn gò má của Chúc Hạ Dương, hai hàng mi thuôn dài cứ như là một cây quạt, thật đẹp.
"Hạ Dương, có lẽ cậu đã không còn nhớ rõ chỗ này nữa, trước đây chũng ta đã đến nơi này, khi đó ở đây vẫn là một sân vườn xinh đẹp, chưa mọc nhiều cỏ dại như vậy. Ở đây có một gia đình, chàng trai vì cô gái mà đã gieo trồng một vườn hoa, nhưng mà sau khi cô gái gặp đại nạn qua đời, cậu đã nghĩ cách để linh hồn của cô ấy ở lại nhân gian, sau khi bị gia tộc Bắc Minh biết được, lần đầu tiên cậu bị phạt."
Chúc Hạ Dương không nhớ rõ việc này, nhưng khi nghe Nhược Tương Ly kể lại, cô biết, lúc hai người đó sống ở đây, nhất định là rất hạnh phúc.
Mà cô gái kia cuối cùng chắc chắn cũng sẽ bị ép rời xa chàng trai kia.
"Mình đã từng được cậu cứu giúp, nhưng mà lúc cậu xảy ra chuyện, mình đang đi Cửu U Thiên Ngoại, lúc quay về mới biết tin cậu bị gia tộc Bắc Minh giết chết."
Nói đến đây, trong ánh mắt của Nhược Tương Ly có sự hối hận, bàn tay nắm lấy tay của Chúc Hạ Dương cũng siết chặt hơn.
"Sau này, mình chắc chắn sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu, mà bây giờ mình cũng đã có năng lực này rồi, chắc chắn sẽ bảo vệ cậu và Bảo Bảo an toàn."
Chúc Hạ Dương xoay đầu nhìn Nhược Tương Ly, nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia, dịu dàng nở nụ cười.
"Mẹ nuôi và mẹ ở bên cạnh nhau thật là tốt, mẹ nuôi sẽ giúp Bảo Bảo ngăn cản tên xấu xa kia tiếp cận mẹ, chắc chắn hắn sẽ không được yên." Bảo Bảo bĩu môi, vừa nhắc đến Dạ Minh đã tỏ vẻ không vui.
Nhược Tương Ly xoa đầu nhóc một cái, nhìn Chúc Hạ Dương nói: "Bây giờ hắn đã là bạn tốt của mẹ con, sẽ không làm hại mẹ con, Bảo Bảo vẫn nên ở cạnh mẹ, nếu thấy kẻ xấu đế ức hiếp mẹ, thì cũng có thể giúp đỡ mà đúng không?"
Thấy Bảo Bảo gật đầu, Nhược Tương Ly đứng dậy: "Cũng không còn sớm, chúng ta quay về thôi."
"Ở đây cách thành phố Thanh Phong rất xa, lại không có xe, phải làm thế nào bây giờ?"
"Hì hì, mẹ nuôi có cách! Mẹ nuôi, mẹ cho mẹ con ngồi chiếc Farrari êm ái của mẹ đi."