Sao?
Đó là cái gì?
Trong lúc Chúc Hạ Dương vẫn còn đang thắc mắc, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một đám mây trắng thật lớn, Bảo Bảo cười hì hì leo lên, thành thạo biến mây trắng thành một chiếc xe, còn biến ra hai ghế ngồi mềm mại.
"Được rồi, lên xe đi."
Hai người lên xe, Bảo Bảo chui vào lòng Chúc Hạ Dương, xe mây cứ như là nghe được lệnh vậy, lao thẳng vào không trung, nhanh chóng lao về phía trước.
Chúc Hạ Dương ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, cô càng không ngờ sẽ có một ngày được bay lên trời.
Nhìn những đám mây trắng như bông lần lượt bay qua, xa xa còn có những chú chim nhỏ đang vỗ cánh.
Ba người nhanh chóng đến thành phố Thanh Phong, về đến cửa tiệm số 47.
Tình hình trước mặt có vẻ không ổn.
Trên phố vô cùng tiêu điều, rất nhiều cửa hàng trên đường đóng chặt cửa, xung quanh rác rưởi bay lung tung, trời lại âm u, vô cùng lạnh lẽo.
Chúc Hạ Dương nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, khẽ nhíu mày một cái.
Mình vừa đi có một ngày thôi, sao đã biến thành cảnh tượng này rồi?
Bởi vì trong tiệm có kết giới của Dạ Minh nên vẫn còn giữ nguyên được hình dạng, lúc ba người vừa đi vào, Hiểu Uyển và Lạc Minh đang ngồi thừ ra trước màn hình TV, vừa thấy Chúc Hạ Dương về thì vội vàng vui mừng đứng dậy đón.
"Chị Hạ, chị về rồi sao? Dư Hi đâu?" Hiểu Uyển vui vẻ nói, nhìn thấy Nhược Tương Ly bên cạnh cô, rất nghi ngờ hỏi: "Cô này là?"
"Em muốn chị trả lời câu nào trước?" Chúc Hạ Dương khẽ cười, Hiểu Uyển cũng nghiêm túc gãi đầu.
Sau đó cô nói: "Dư Hi ở lại bên đó rồi, có lẽ sai này cũng không đến đây nữa. Đây chính là..."
"Tôi là Nhược Tương Ly, là bạn tốt của Chúc Hạ Dương, sau này tôi sẽ thường xuyên đến." Nhược Tương Ly rất tự nhiên đi lại trọng tiệm.
Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua tình hình bên ngoài, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chị Hạ, thật đáng sợ mà!" Nói xong, vẻ mặt của Hiểu Uyển và Lạc Minh rất nặng nề, còn có vẻ sợ hãi.
"Hiện giờ không còn khách quen nào, trên đường cũng không có một ai."
Hiểu Uyển này, trả lời cứ như không trả lời vậy, Chúc Hạ Dương đang định hỏi lại, chỉ thấy Hiểu Uyển đưa tay chỉ vào ti vi, Chúc Hạ Dương cũng nhìn theo.
"Đêm hôm qua, lại có không ít thây xa xuất hiện, an toàn của người dân thành phố bị đe dọa, hiện giờ cảnh sát đang nhanh chóng sơ tán nhân dân thành phố, cũng đang tiến hành xây dựng khu cách ly, mong nhân dân thành phố nhanh chóng đến tập trung ở khu rừng phía đông!"
Thây ma càng nhiều, vậy chứng minh những con rối vẫn chưa hoàn toàn được xử lí, vẫn liên tục không ngừng có người bị hút linh hồn.
Mà những người dân nhìn có vẻ bình thường có khi cũng đã là những linh hồn đã bị hút đi, những linh hồn thiếu sót sẽ dần dần mất đi lý trí, cuối cùng vẫn sẽ biến thành thây ma.
Nếu như những người này được sơ tán đến nơi khác, vậy chẳng phải những nơi đó cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?
Chúc Hạ Dương thầm kêu lên không ổn, đang định nhấc chân đi, lại quay đầu lại hỏi: "Mạc Thần đâu?"
Tất cả người dân thành phố đề được sơ tán, Mạc Thần có đi tập trung hay không?
"Không biết, chưa từng gặp anh ấy, gọi điện cho anh ấy cũng không có ai bắt máy." Hiểu Uyển lắc đầu.
Nghe vậy Chúc Hạ Dương bỗng lo lắng, cảm giác bất an hiện lên, sau đó lại dần tan đi.
Mạc Thần sẽ không có chuyện gì, nhất định là đã đi tập trung rồi.
"Chị đến kí túc xá của Mạc Thần xem thử, sau đó đến khu rừng phía đông tìm xem, mọi người cứ ở lại đây không cần đi." Nói xong Chúc Hạ Dương đứng đậy ra khỏi tiệm.
"Con cũng đi!" Bảo Bảo hô lên sau đó lao ra ngoài, biến thành một đứa bé ôm lấy vai Chúc Hạ Dương.
Mà Nhược Tương Ly nhìn theo bóng lưng của Chúc Hạ Dương, cười nhỏ giọng nói: "Đúng là đã trưởng thành rồi."