Hiểu Uyển rất tò mò nhìn cô gái mặc đồ kỳ lạ này, trên người tỏa ra khí chất trưởng thành, nàng nhìn hướng Chúc Hạ Dương rời đi, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp.
"Chị gái này, xưng hô thế nào?"
Lần trước chị Hạ dẫn một người đàn ông về, nói là bạn trai mình, lần này lại dẫn về một người bạn tốt, sao chị ấy lại toàn gặp được những cực phẩm như vậy chứ?
Hơn nữa phần lớn thời gian chị ấy để ở trong tiệm với mình, làm sao gặp và trở thành bạn với những người này, điều này khiến cô ấy rất tò mò.
"Tùy cô muốn gọi thế nào cũng được, gọi như Hạ Dương là được rồi."
"Sao chị lại quen biết chị Hạ? Quan hệ giữa hai người thật sự rất tốt sao?"
Nhìn ánh mắt cảnh giác của Hiểu Uyển, Nhược Tương Ly khẽ nở nụ cười: "Tôi và cô ấy là bạn tốt lâu năm, là kiểu bạn có thể cùng chung hoạn nạn."
"Woa!"
Hiểu Uyển ngạc nhiên hô lên, xem ra hẳn là người này không gạt người, trực giác của cô ấy nói rằng sẽ không phải là kiểu người làm tổn thương Chúc Hạ Dương.
Đã gặp được kiểu người như Diệp Thanh Ninh, cô ấy thật sự lo lắng Chúc Hạ Dương sẽ lại bị lừa.
Nhược Tương Ly đưa tay xoa tóc của Hiểu Uyển, sau đó khóe miệng lóe lên một nụ cười khó nhận ra.
Trong trường học đã không còn bất cứ ai, Chúc Hạ Dương đẩy cửa sắt lớn của kí túc xá nam ra, tiếng "két" chói tai vang lên.
Trong lòng Chúc Hạ Dương có hơi lo lắng, nhưng mà vẫn kiên trì chạy lên tầng năm, đẩy cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ ra.
Căn phòng kí túc xá quen thuộc lúc này nhìn rất xa lạ, vô cùng bừa bộn, quần áo rơi đầy đất.
Từ khi đi vào đã không nhìn thấy ai, Chúc Hạ Dương thầm lo lắng cho nhóm Mạc Thần.
"Chị gái, có cần phải gọi điện thoại cho Mạc Thần không?" Vương Tự nhắc nhỏ.
"Được."
Nghe vậy, Vương Tự gọi đến số điện thoại của Mạc Thần,
"Số điện thoại quý khách đang gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin..."
Chúc Hạ Dương không có tâm trạng nghe thêm câu tiếp theo, cứ như là một điềm chẳng lành vậy.
"Hừ hừ..."
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng vang, Chúc Hạ Dương bèn vội vàng xông ra ngoài, đập vào mắt là hình ảnh một bầy thây ma đang đi đến.
Chúc Hạ Dương rút kiếm trảm ma ra, nhanh chóng chém xong chúng, vừa cất kiếm trảm ma đi được hai bước, lại là một bầy nữa lao lên.
Những thây ma này đều do người biến thành, Chúc Hạ Dương rất lo lắng cứ theo đà này, sau này thành phố Thanh Phong nhất định sẽ trở thành một vùng đất hoang.
Nghĩ đến khu rừng phía đông kia, Chúc Hạ Dương chém một mạch thẳng ra ngoài, bây giờ phải ưu tiên đi đến khu rừng phía đông trước, để tránh cho thây ma ngày càng một lây lan rộng.
Vừa đi được không bao lâu, phía trước có một hẻm nhỏ, thùng rác trong hẻm bị đụng ngã văng trên mặt đất, tiếng hét chói tai của một cô gái truyền vào tai Chúc Hạ Dương.
Những thây ma phía sau đang đi về phía cô gái, khóe miệng chảy ra chất lỏng sền sệt, hàm răng đen vô cùng sắc nhọn.
"Á, cứu với, cứu tôi với... huhuhu."
Chúc Hạ Dương đi về phía giọng nói, nhìn kỹ lại, là Dư Sanh.
Kiếm trong tay cô vung lên, ánh sáng màu xanh khiến tất cả những thây ma lập tức biến thành tro tàn.
"Dư Sanh, sao cô lại ở đây?"
"Chúc tiểu thư, cô mau đi cứ ba tôi đi, ông ấy đang trên đường đến khu rừng phía đông, hiện tại khắp nơi đều là thây ma, tôi lo là ông ấy sẽ gặp nguy hiểm."
Vì nhà họ Dư có trận pháp của Y Bạch nên vẫn an toàn, tuy nhiên Dư Văn lại là thị trưởng của thành phố Thanh Phong, xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta còn phải đi cứu những người dân trong thành phố, vậy nên bất chấp sự ngăn cản của Dư Sanh, đã cùng tài xế đi đến khu rừng phía Đông.
Mà Dư Sanh lo lắng cho ba mình nên bèn ra khỏi nhà họ Dư, đến cửa tiệm số 47 tìm Chúc Hạ Dương giúp đỡ.