Theo tình hình này, may mà mình đến kịp, nếu không... Dư Sanh đã thảm rồi.
Hơn nữa cô ấy cũng không biết là hôm nay mình vừa về, nếu không phải là trùng hợp, hẳn là cô ấy không thể thoát được kiếp này.
"Tôi đã biết rồi, ở đây cách cửa tiệm không xa, quay về nhà họ Dư sẽ rất tốn thời gian, cô đến tiệm của chúng tôi tránh tạm đi." Chúc Hạ Dương vừa nói vừa hỏi: "Thị trưởng Dư đi đường nào?"
"Con đường phía nam sau núi quá gấp khúc, nên chắc là ba tôi đi đường phía tây, ông ấy cũng vừa đi không lâu."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương nói với Bảo Bảo đang nằm trên vai mình: "Bảo Bảo, con tiễn chị gái này về tiệm trước đi, mẹ đuổi theo thị trưởng Dư trước."
"Nhưng mà mẹ..." Bảo Bảo có hơi không vui.
Mà Dư Sanh nhìn trên vai Chúc Hạ Dương vốn trống không lại đột nhiên xuất hiện một đứa bé sơ sinh, không khỏi nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng mình trước đó, sợ đến giật mình.
"Yên tâm, nó sẽ không làm tổn thương con người." Chúc Hạ Dương nói với Bảo Bảo: "Ngoan, mẹ không sao, những thây ma này không làm gì được mẹ."
"Vậy được rồi..."
Bảo Bảo lưu luyến nhảy từ vai của Chúc Hạ Dương xuống, nhảy lên vai Dư Sanh, ban đầu Dư Sanh có hơi sợ, nhưng mà nghe thằng bé gọi Chúc Hạ Dương là mẹ, hơn nữa vẻ ngoài cũng đáng yêu nên mới hơi thả lỏng.
Nhìn Chúc Hạ Dương xoay người đi, Dư Sanh gọi cô lại.
"Chúc tiểu thư, cảm ơn cô, cô... cẩn thận nhé!"
"Ừm."
Chúc Hạ Dương một mình đuổi theo hướng mà Dư Văn đã đi, dựa vào tốc độ hai chân của mình, chắc chắn là không thể đuổi kịp xe bốn bánh của Dư Văn, vậy nên Chúc Hạ Dương rơi vào thế bí.
Đang chạy, cô nhìn thấy bên cạnh có một chiếc ô tô, vừa đến gần xem thử, chỗ ngồi bên cạnh ghế lái có một người đàn ông bị gặm nhấm thảm đến mức không nỡ nhìn, xa xa còn có một thây ma có vẻ như đã ăn uống no say, đang thỏa mãn rời đi.
Kiếm trảm ma trong tay Chúc Hạ Dương đột nhiên bay ra, đâm xuyên qua thây ma, sau đó lại bay về trong tay Chúc Hạ Dương.
Sau đó, cô kéo người đàn ông ở trong xe ra, đặt ở một bên: "Anh trai à, xem như tôi cũng đã giúp anh trả thù rồi, anh cũng không dùng được xe này nữa, vậy cho tôi mượn đi cứu vị thị trưởng yêu dân kia đi!"
Nói xong, Chúc Hạ Dương lái chiếc xe kia về phía con đường phía tây.
Rời khỏi con đường phía Tây, đi ra cao tốc thông với khu rừng, cũng không biết là có phong tỏa toàn diện không, nếu như Dư Văn đi trên cao tốc, vậy mình cũng phải đuổi theo sao?
Cô chưa có bằng, làm sao dám lái xe lên cao tốc?
Nghĩ vậy, Chúc Hạ Dương không tự chủ giẫm mạnh chân ga.
Âm giới.
Dư Diễn và U Liên đi theo sau lưng Dạ Minh, ba người bước vào động Tụ Tà.
Động Tụ Tà, sinh vật trong lục giới sau khi chết, tất cả tội ác và nghiệp chướng trong linh hồn đều sẽ bị hút ra, bỏ vào nơi này.
Có lẽ là vì đã tích tụ từ thời thượng cổ, nên cảnh tượng bên trong động này cũng nhiều màu sắc như là Yêu Ma vậy, nhìn vô cùng ghê tởm.
Mỗi một màu sắc đều đại diện cho một tội ác nhất định, mà bên trong động, bốn vách tường trơn nhẵn ẩm thấp cứ như là tường thịt vậy, thai nghén tất cả những tội ác bên trong nó.
Mà kết giới của động Tụ Tà chính là kết giới kiên cố và mạnh mẽ nhất trên đời này, dù là kết giới mạnh như của thiên lao cũng không bằng 1% của nơi này.
Kết giới này không do bất cứ vị thần hay bất cứ ai tạo ra, mà là do trời đất tự nhiên sinh ra.
Giống như vỏ quýt dày có móng tay nhọn, kết giới mạnh mẽ như vậy cũng có vật khắc chế riêng.
Đó chính là luồng ánh sáng đầu tiên khi trăng tròn nhất.
Trăng chỉ tròn nhất vào rằm tháng tám ở nhân gian, mà muốn lấy được luồng ánh sáng đầu tiên lại càng khó khăn, nếu có thể lấy được ánh sáng đầu tiên khi trăng tròn nhất, hẳn phải ủ mưu từ lâu.
Dạ Minh đi đến, đang định xoay người, bỗng hơi ngẩn ra một lúc, sau đó nói: "U Liên, cô đi bảo vệ cô ấy đi."