Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Trình Thư Dịch và Diệp Thanh Ninh mây mưa một lúc lâu, Trình Thư Dịch nằm trên ghế sofa, Diệp Thanh Ninh nằm trên người anh ta.
Bởi vì chuyện thây ma nên nhà nào ở thành phố Thanh Phong cũng đóng kín cửa, bao gồm cả công ty này.
Diệp Thanh Ninh đưa tay vòng lấy cổ Trình Thư Dịch, liếc mắt đưa tình nhìn anh ta: "Thư Dịch, dù anh không còn gì cả, em cũng sẽ không rời xa anh."
Bây giờ thành phố Thanh Phong đã ra nông nỗi này, dù có thể bình thường trở lại, thì không được như xưa. Mặc dù vậy, Diệp Thanh Ninh vẫn cảm giác là mình cần phải thể hiện tình cảm của mình.
Trình Thư Dịch vừa đẹp trai, lại vừa hợp khẩu vị mình, hơn nữa dù trải qua sóng gió lần này, tài lực của nhà họ Trình cũng không kém đi là mấy, cửa nhà họ Trình, Diệp Thanh Ninh đã quyết tâm muốn vào.
Mà Trình Thư Dịch nhìn cô, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, đưa tay xoa đầu Diệp Thanh Ninh, vô cùng dịu dàng âu yếm.
Diệp Thanh Ninh thật sự kinh ngạc về hành động của anh ta, trước đó đều tỏ vẻ không quan tâm, nhưng mà hôm nay rõ ràng là khác biệt.
Quả nhiên đàn ông đều mong muốn có một cô gái không rời bỏ mình khi hoạn nạn.
Mặc dù có nhiều người đàn ông, sau khi gây dựng được cơ nghiệp lần nữa thì sẵn sàng vứt bỏ người phụ nữ đã cùng chung hoạn nạn với mình.
Nhìn đôi mắt hút hồn của Diệp Thanh Ninh khiến người ta nhịn không được muốn đè cô ta xuống mạnh mẽ chiếm lấy.
Trình Thư Dịch xoay người cô ta xuống dưới, đang định tiến hành bước tiếp theo, bỗng thấy Diệp Thanh Ninh đưa tay đặt trước ngực anh ta.
"Thư Dịch, em cũng đã là người của anh rồi, cũng đã quyết định đi theo anh, vào lúc khó khăn như vây giờ, không biết lúc nào sẽ bị thây ma ăn mất, em muốn nhân lúc còn sống đi gặp ba mẹ của anh. Đợi qua lần nguy hiểm này thì chúng ta sẽ kết hôn. Như vậy, chúng ta đã là chim liền cành rồi."
Nghe thấy Diệp Thanh Ninh nói như vậy, Trình Thư Dịch chỉ cười nhẹ nhàng, sau đó bỗng đứng dậy mặc quần áo của mình vào.
Diệp Thanh Ninh thấy vậy, vẻ mặt lộ vẻ nghi ngờ, lẽ nào anh ta vừa nghe đến chuyện gặp người lớn thì đã mất hứng?
Quả nhiên đàn ông nào cũng như vậy, chỉ muốn chơi không muốn chịu trách nhiệm.
Trong lúc Diệp Thanh Ninh đang cảm thấy tức giận, Trình Thư Dịch nói: "Đi thôi, tôi dẫn em đi."
Nghe vậy, Diệp Thanh Ninh lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy mặc quần áo của mình vào, dặm lớp trang điểm, tiện thể che đi dấu dâu ở cổ.
Nhà họ Trình.
Thanh Mai vừa đi ra ngoài về, nghe thấy tiếng cười đùa của phụ nữ trong phòng ngủ, hai tay bà siết chặt lại.
Hiện giờ, người đàn ông mình từng nghĩ có thể dựa vào cả đời này đã thay đổi rất nhiều...
Trước đó ông ta chưa bao giờ liếc nhìn người phụ nữ khác, nhưng bây giờ chẳng những ông ta dẫn gái về nhà, còn mang vào phòng ngủ của mình.
Hành động này của ông ta khiến lòng của Thanh Mai lạnh như rơi xuống vực sâu.
Hành động của Trình Dục Tường những ngày qua khiến Thanh Mai cảm nhận được sự sỉ nhục trước giờ chưa từng có, bà ta cảm nhận mình chỉ là một món đồ chơi của Trình Thư Dịch.
Lẽ nào ông ta chưa từng thật lòng với mình, sự tôn trọng yêu quý trước đó cũng chỉ là giả dối?
"Vào đi!"
Nghe giọng nói mạnh mẽ lại mang vẻ tức giận của người đàn ông, Thanh Mai ma xui quỷ khiến đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong phòng đâm vào mắt khiến cả người bà đau đớn, hai mắt nhìn sang chỗ khác.
"Lại đây."
Thanh Mai đi về phía Trình Dục Tường, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Không một ai biết nữ chủ nhân của căn phòng trước mặt này yếu mềm, khó khăn đến mức nào.
"Từ nay về sau, cô dọn đến phòng khác, cô không xứng bước vào đây nửa bước."