Trình Dục Tường đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Thanh Ninh, dựa sát vào người cô ta ngửi một cái.
Cả người Diệp Thanh Ninh căng cứng, dù không biết là sau đó ông ta sẽ làm gì, nhưng mà mình là bạn gái của cháu ông ta, hẳn ông ta cũng không làm chuyện gì khác người đâu chứ?
"Tôi ngửi thấy mùi dục vọng của cô."
"Chú, chú... nói gì vậy?"
Diệp Thanh Ninh không hiểu ý của Trình Dục Tường, thầm nghĩ chẳng lẽ là ông già này biết thuật đọc nội tâm, biết ý định muốn được gả vào nhà họ Trình của mình?
"Mùi vị của sự căm hận, dục vọng, thật thơm!"
Dứt lời, Trình Dục Tường đưa tay ấn lên đỉnh đầu của Diệp Thanh Ninh, chỉ thấy khói đen cuồn cuộn trong cơ thể ông ta dần dần chuyển sang thâm nhập vào thân thể của Diệp Thanh Ninh.
Một dây sau, hai mắt Diệp Thanh Ninh trở nên trống rỗng, khóe miệng xẹt qua ý cười.
Từ chỗ của Thanh Mai có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện, hai mắt bà ta trợn tròn, càng khó có thể tin được.
Trình Thư Dịch nhìn thấy bà ta.
Ánh mắt của Trình Thư Dịch nhìn về phía bà ta, bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại quay đầu đi như chưa từng có chuyện gì.
Thanh Mai thật sự không thể tin được, lẽ nào Trình Thư Dịch cũng bị nhập?
Thanh Mai biết Trình Dục Tường không có con cái, lúc đứa cháu này đột nhiên xuất hiện, bà ta cũng thấy ngạc nhiên, nhưng mà cảm thấy nếu đã là cháu trai của Trình Dục Tường, vậy thì mình cũng sẽ đối xử với nó như cháu ruột.
Bà ta vẫn luôn xem Trình Thư Dịch như là con ruột của mình, chưa bao giờ có ý nghĩ gì khác.
Nhưng mà vì sao?
Vì sao lúc này khi Trình Thư Dịch nhìn thấy mình lại làm như là không nhìn thấy, hơn nữa lại còn thản nhiên như vậy?
"Kéo bà ta ra ngoài."
Dứt lời, Thanh Mai mở to mắt nhìn Trình Thư Dịch đi thẳng về phía mình, kéo mình ra khỏi phòng, nhốt vào nhà kho.
Bà ta đã cảm thấy tuyệt vọng với căn nhà này, nhưng vẫn không muốn từ bỏ.
Trình Dục Tường và Trình Thư Dịch là người thân của bà ta, bà ta không thể nào từ bỏ người thân của mình.
…
Ở một nơi khác, Bảo Bảo nhìn Chúc Hạ Dương càng ngày càng yếu ớt, trong lòng vô cùng lo lắng.
Một ông lão bỗng lặng yên xuất hiện trên nóc nhà, ánh mắt lóe lên sự phức tạp, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, vung tay lên, một chùm tia sáng chiếu thẳng vào cơ thể Chúc Hạ Dương.
Trong khoảnh khắc đó, Chúc Hạ Dương cảm thấy cơ thể mình lại tràn đầy sức lực.
U Liên nhìn về phía ông lão kia với ánh mắt bình tĩnh, vẫn đứng yên tại chỗ.
Chuyện như việc chữa trị linh hồn cho loài người cô ta không làm được, hơn nữa dù lúc này nhìn thấy Chúc Hạ Dương ngày càng yếu đi, nhưng mà cô ta cũng giống như Bảo Bảo, không thể nào đến gần.
Đã như vậy, còn không bằng lẳng lặng đứng một bên nhìn là được rồi.
Ông lão đứng trên nóc nhà nhìn thật lâu, mãi đến khi những linh hồn của người dân được chữa trị hoàn toàn, ông ta mới bay xuống, từ từ đi đến.
Chúc Hạ Dương và Ninh Khanh Nam thở phào một hơi, Dư Văn nhanh chóng cho người đưa nước đến cho hai người, cũng mang cả ghế đến, rất nhiệt tình bảo hai người ngồi xuống.
Được tiếp đón nhiệt tình như vậy, Chúc Hạ Dương bỗng có cảm giác hơi không quen.
Nhìn ông lão tóc đen râu đen trước mặt, trên người mặc áo vải có vẻ hơi cũ, vừa nhìn đã cảm thấy đã lớn tuổi.
Ông lão vẫn nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương khiến cô có hơi mất tự nhiên, hơn nữa bỗng nhiên cảm thấy cảnh giác với ông lão này.
Nhưng không biết tại sao lại có cảm giác quen thuộc: "Ông lão, xin hỏi trước đó chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
"Gặp rồi!" Ông lão cười đáp.
Chúc Hạ Dương nhìn kỹ lại, không hề tìm thấy ai như vậy trong trí nhớ của mình.
Chẳng lẽ là do sư phụ biến thành?
Thấy vẻ mặt hoang mang của Chúc Hạ Dương, ông lão cười cười đi đến trước mặt Ninh Khanh Nam.
"Ninh sư điệt, ít nhiều gì Tiểu Bạch cũng là nhờ cháu chăm sóc, còn phải cảm ơn cháu."
"Hoàng sư thúc!"
Ninh Khanh Nam kinh ngạc hô lên, lập tức vội vàng đứng lên, đỡ ông lão ngồi xuống ghế của mình.
Ông lão gật đầu cười cười, vuốt vuốt chòm râu ngắn của mình.
Sư thúc sao?
Nếu như đã là sư thúc của Ninh Khanh Nam, vậy thì ông ta chính là người của Linh Sơn, nhìn dáng vẻ không nhận ra của Ninh Khanh Nam, lẽ nào họ chưa từng gặp nhau?