Sau đó Chúc Hạ Dương mới biết được người này chính là sư phụ của Y Bạch, cũng chính là bạn thân của bà nội mình, đạo trưởng Hoàng Chi Phong.
Đêm mà mình sinh ra vào hai mươi năm trước, là nhờ có ông ấy.
Hèn gì Chúc Hạ Dương cảm giác mình đã gặp người này, lại còn có cảm giác thân quen.
Cô cũng đứng dậy, chắp tay chào Hoàng Chi Phong, rất cẩn thận nói: "Chào Hoàng đạo trưởng, cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ, cháu nghĩ nhất định ngài rất muốn gặp bà nội cháu, nhưng mà bà ấy..."
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Chúc Hạ Dương, Hoàng Chi Phong nói: "Tôi tin là bà ấy không sao, yên tâm đi."
Chúc Hạ Dương gật đầu, tuy Ninh Khanh Nam cũng không hiểu mối quan hệ giữa hai người, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Sao sư thúc lại ở đây?"
"Chuẩn bị đến Linh Sơn xem Tiểu Bạch, lần này sợ là nó lành ít dữ nhiều." Hoàng Chi Phong lắc đầu.
"Xin lỗi Hoàng đạo trưởng, là vì cháu nên sư huynh Y Bạch mới bị thương, lúc cháu ở trấn Khê Cổ đã gặp được đạo trưởng Thanh Vũ, ông ấy nói là không có cách nào chữa được vết thương của Y Bạch sư huynh..." Chúc Hạ Dương nói, trong mắt như lóe lên ánh nước.
Chuyện này vốn như một tảng đá đè nặng lòng mình, lúc này khi nói với Hoàng Chi Phong, cứ như là đang giãi bày, được trút ra.
Hoàng Chi Phong lắc đầu nói: "Số mệnh của nó đã như vậy, là mệnh hung hay mệnh phúc đều đã sớm được quyết định, tùy duyên đi."
"Không." Chúc Hạ Dương quát lớn một tiếng: "Anh ấy vì cháu nên mới bị thương, dù là dùng cách gì, cháu cũng sẽ cố gắng hết sức để anh ấy không xảy ra chuyện."
Dù phải đến âm phủ một lần, liều mạng bắt được Túc Âm.
Những người dân trước đó còn cảm thấy cả người vô cùng uể oải, lúc này lại cảm thấy vô cùng mềm mại, thân thể và tinh thần đều sảng khoái, cứ như là tất cả những tâm sự và gánh nặng đều đã được dọn sạch vậy.
Nhìn thấy Dư Văn, mọi người mừng rỡ vây quanh.
Dù sao ký ức trước đó cũng không hề biến mất, trong lúc khắp nơi là thây ma, vị thị trưởng này có thể vì mọi người bí quá hóa liều, đứng chung chiến tuyến với người dân, vậy thì từ nay về sau, vị thị trưởng này nhất định sẽ là người được bọn họ một lòng ủng hộ.
Mà vị phó thị trước trước đó lúc nào cũng tìm cách xuất hiện trước mặt mọi người, từ khi gặp chuyện đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
"Thị trưởng Dư, ngài không sao chứ?"
"Đúng đó thị trưởng Dư, ngài đã mạo hiểm như vậy vì chúng tôi, ân tình của ngài, cả đời này chúng tôi sẽ khó quên."
Dư Văn nghe mọi người nói vậy thì rất cảm động, cũng nói: "Mọi người không cần nói vậy, là thị trưởng của thành phố Thanh phong, tôi có trách nhiệm đảm bảo sự an toàn cho mọi người, chỉ cần mọi người bình an, tôi yên tâm rồi."
"Thị trưởng Dư, từ nay về sau, chúng tôi sẽ đi theo ngài, đứng sau ủng hộ ngài."
"Đúng vậy, ai là người hết lòng vì dân chúng tôi đều có thể nhận ra, sau này chỉ ủng hộ thị trưởng Dư."
Đúng là có hy sinh thì sẽ được báo đáp.
Chúc Hạ Dương nhìn cảnh tượng vui vẻ trước mặt, khóe môi hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Nhưng Dư Văn lại nói rằng: "Mọi người, lần này chuyện nhân gian xuất hiện thây ma là có người cố ý sắp đặt, là hai vị này đã hợp sức cứu mọi người, muốn cảm ơn thì hẳn nên cảm ơn họ!"
Mọi người nhìn Chúc Hạ Dương và Ninh Khanh Nam, có người bỗng nhận ra Chúc Hạ Dương.
"Đây không phải là chủ tiệm bánh kem linh dị sao?"
"Đúng đó, hóa ra cô ấy thật sự lợi hại như vậy."
Mọi người lập tức khen không ngớt lời, có vẻ như là đang tung hô Chúc Hạ Dương lên đến tận trời.
Tiếng thơm của cửa tiệm số 47 và Linh Vũ Quan lại càng vang xa hơn.
Chúc Hạ Dương giải thích với mọi người lý do tại sao lại xuất hiện thây ma để mọi người cùng chung tay ngăn chặn thây ma xuất hiện.
Đồng thời dưới sự chỉ đạo của Dư Văn, thành phố Thanh Phong đang từ từ sống lại.