Sáng sớm hôm sau, Chúc Hạ Dương vừa xuống lầu đã bị sự choáng ngợp làm cho suýt ngạc nhiên rớt cằm.
Cờ thi đua và lẵng hoa từng cái từng cái chất đống làm cho cửa tiệm cứ như là sắp sập rồi.
Chúc Hạ Dương nhìn hàng dài xếp trước mặt, nuốt nước miếng một cái.
Vì có quá nhiều người, nhân viên trong tiệm không đủ, nên có vẻ như những khách hàng này rất tự nhiên, tự lấy thức ăn, bỏ tiền của mình vào trong giỏ sách.
Vì dù sao Chúc Hạ Dương cũng là người cứu mạng mình, là người cứu toàn bộ thành phố Thanh phong, tất nhiên là họ sẽ muốn làm chút chuyện gì đó.
Vừa nhìn thấy Chúc Hạ Dương, mọi người đều đồng loạt hét chói tai như nhìn thấy minh tinh vậy, lấy điện thoại di động ra điên cuồng chụp ảnh.
Mà Chúc Hạ Dương cũng không có thời gian ở lại trong tiệm, cô phải nhanh chóng đi đến trường của Mạc Thần, xem cậu ấy có về hay không.
Vừa mới ra khỏi tiệm đã thấy Mập Mạp vội vàng chạy đến.
"Hạ Dương, Mạc Thần có ở chỗ cô không?"
Nghe vậy, lòng Chúc Hạ Dương bỗng giật thót.
"Chẳng lẽ cậu ấy không ở kí túc xá sao?"
Mập Mạp lắc đầu: "Số lương thây ma ngày càng nhiều, lúc chúng tôi tập trung di dời, Mạc Thần đã không còn đi chung với tôi, tôi đi theo mọi người, vốn cứ tưởng là cậu ta sẽ đến cửa tiệm của cậu chứ."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Mập Mạp, Chúc Hạ Dương nhấc chân định đi tìm Mạc Thần, nhưng bỗng dừng lại.
Mình đi đâu tìm cậu ấy? Phải làm sao mới có thể tìm được cậu ấy?
Cô đã mất đi bà nội của mình, không muốn mất cả Mạc Thần.
"Mẹ, con có thể giúp mẹ." Bảo Bảo xông đến, vừa nói xong đã biến mất.
"Tôi cũng tìm giúp cô, đừng lo lắng." Mạt Nhi bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, nói xong cũng biến mất.
Cũng đã không thấy Nhược Tương Ly đâu, Chúc Hạ Dương nghĩ là nàng ấy đã đi ròi.
Mà Hoàng Chi Phong cũng vội vàng đi tìm Y Bạch nên cũng đã đi cùng Ninh Khanh Nam đến Linh Sơn.
Sau đó Chúc Hạ Dương mới biết được rằng tại sao Hoàng Chi Phong là sư thúc của Ninh Khanh Nam nhưng mà anh ta lại không nhận ra.
Ban đầu Hoàng Chi Phong tu hành ở Linh Sơn, nhưng mà người này bản tính ngồi không yên, thích đi ngao du tứ phương, không quen việc ngày nào cũng ở trên núi nên đã xuống núi làm đệ tử ngoại môn.
Tuy ông ấy là đệ tử ngoại môn, nhưng mà đạo hạnh và thực lực cũng không thua kém gì Thanh Vũ.
Hoàng Chi Phong kết bạn với Lâm Tam Cô vào một lần ông ấy đến Đảo Thành, sau khi cùng Lâm Tam Cô thu phục một ma vật thì hai người liên lạc với nhau, thường xuyên qua lại nên trở thành bạn thân.
Vào đêm mà Chúc Hạ Dương sinh ra đó, Hoàng Chi Phong nhận được tin của Lâm Tam Cô nên đã đến.
Mà trước đêm Lâm Tam Cô biến mất, bà đã gửi thư cho ông ấy, trong thư viết có vẻ như đã biết chuyện sau này của bản thân, muốn lót đường cho Chúc Hạ Dương.
Hai mươi năm trước, nhìn thấy đôi mắt màu trắng của đứa trẻ mới sinh trong lòng, hai người bốn mắt nhìn nhau, có vẻ như cùng nghĩ đến điều gì đó.
Chuyện của vạn năm trước chấn động rất lớn, điểm đặc biệt của thánh nữ ai cũng biết.
Người duy nhất sở hữu đôi mắt màu trắng chính là thánh nữ của gia tộc Bắc Minh kia, mà đứa bé sơ sinh trong lòng này chính là chuyển thế của nàng.
Bởi vì kiếp trước đã chém chết vô số yêu tà quỷ quái, trên người đứa bé này có sức mạnh mà vạn quỷ vừa e sợ lại vừa muốn có được, hấp dẫn trăm ngàn ma quỷ tụ lại, muốn nhân lúc đứa bé này vừa sinh, không hề có bất cứ sức chống cự nào nhanh chóng chiếm lấy.
Vậy thì nhất định sẽ vô địch thiên hạ.
May là những thứ ma quỷ kia không được như ý, nếu không... Với sức mạnh trong cơ thể của Chúc Hạ Dương, cộng thêm tà lực và lòng tham của yêu ma, thế gian này nhất định sẽ biến thành mây khói, sinh linh đồ thán.
Lúc này Chúc Hạ Dương đang nghĩ, vào lúc đó bỗng nhiên sức mạnh trong cơ thể mình bỗng nhiên tăng lên, cuối cùng là vì lý do gì chứ?
Mình có thể cảm nhận được sức mạnh của A Cửu bị rút ra, hơn nữa hình như luồng sức mạnh đó cũng không phải của A Cửu.