U Liên dựa vào bên cạnh, trừ Chúc Hạ Dương, không ai có thể nhìn thấy nàng ta.
Cô gái trước mắt này, dù là kiếp trước hay kiếp này, đều có thể khiến quỷ đế đại nhân mê muội đầu óc, thật không biết cô ta có ma lực gì.
Nàng ta chán ghét cô gái này!
A Cửu ở kiếp trước làm lơ như không thấy tình cảm của quỷ đế đại nhân nhưng trước giờ vẫn luôn chiếm giữ trái tim của ngài ấy, làm ngài ấy ngày ngày vẫn đắm chìm trong sự hối hận.
Nhất định là vẫn còn nhớ tới!
Đời này, khi cô ta sinh ra đã thành công thu hút sự chú ý của quỷ đế đại nhân, lại một lần nữa chiếm giữ được lòng của quỷ đế đại nhân.
Chuyện này với U Liên mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì. Quỷ đế đại nhân là của nàng ta và Dư Diễn, sao có thể bị người khác cướp mất chứ.
Hơn nữa, nếu cô gái này cũng lạnh lùng tàn nhẫn như kiếp trước, vậy chẳng phải Dạ Minh sẽ chịu tổn thương một lần nữa sao?
Ánh mắt mà U Liên nhìn Chúc Hạ Dương lạnh như băng, cứ như là đang phải chịu cực hình.
Nếu như Bảo Bảo ở đây, nhất định sẽ không nhịn được chất vấn nàng ta.
Nhìn thấy U Liên đứng sau mình, Chúc Hạ Dương hỏi: "Sao cô cứ đi theo tôi vậy, không phải cô nên ở bên cạnh Dạ Minh sao?"
U Liên hừ lạnh, vẻ mặt coi thường.
"Là quỷ đế đại nhân bảo tôi đến bảo vệ cô."
Nếu không phải là lệnh của quỷ đế đại nhân, nàng ta đã sớm đi rồi.
Bảo một người âm đến bảo vệ cho một người bắt quỷ sao?
Sao mà nghe có cảm giác châm chọc vậy chứ?
"Bây giờ không cần, cô đi đến cạnh Dạ Minh đi, có lẽ là anh ấy cần cô bảo vệ hơn tôi, dù sao thì thân phận của anh ấy cũng không bình thường."
Lần trước bị thương ngoài ý muốn, nhất định là có người cố tình sắp xếp, khó khăn lắm vết thương mới ổn, đừng để lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa.
Bây giờ quan hệ giữa mình và gia tộc Bắc Minh đã căng thẳng như vậy rồi, nếu muốn lấy nửa viên tinh châu còn lại để chữa thương cho anh thì hẳn là chuyện không thể nào.
"Không có lệnh của quỷ đế đại nhân, tôi không thể rời xa cô nửa bước."
Đây là người anh ấy phái đến giám sát mình sao?
"Cô đang suy nghĩ xem luồng sức mạnh kia bắt nguồn từ đâu sao?"
Nghe vậy, Chúc Hạ Dương không thể tin nhìn U Liên.
Nàng ta cũng biết mình đang nghĩ gì, là trùng hợp sao?
Thấy vẻ mặt của Chúc Hạ Dương, U Liên biết mình đã đoán đúng, sau đó khinh thường cười khẽ.
"Cô cho rằng đó là sức mạnh của bản thân sao? Nếu không phải do ông lão kia, sợ là cô và tên nhóc kia sớm đã đi gặp diêm vương rồi."
"Có ý gì?"
"Dựa theo cách làm ban nãy của cô, sức lực của hai người bị hút đi gần như cạn kiệt, nhưng mà ông lão đó đã lặng lẽ rót sức mạnh của mình vào cơ thể cô, vậy mới có thể hoàn thành việc chữa trị cho linh hồn."
Hóa ra là vậy!
Hóa ra là do đạo trưởng Hoàng giúp mình.
"Tại sao cô luôn may mắn như vậy chứ?" U Liên nhìn Chúc Hạ Dương, ánh mắt hiện lên vẻ bất mãn: "Dù là lúc nguy hiểm đến mức nào, bên cạnh cô vẫn luôn có một đám người ngăn chặn giúp cô, giúp cô một tay, dù như vậy vốn không đáng."
Suy nghĩ kỹ lại, Chúc Hạ Dương mới nhận ra, đúng là như lời U Liên nói, từ lúc nào bên cạnh mình đã xuất hiện nhiều người như vậy?
Rõ ràng trước đây không hề có ai nguyện ý đứng cùng phía với mình.
Nhưng mà lúc này, bên cạnh cô ngày càng có nhiều người, bọn họ giúp cô, thậm chí là cứu cô trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Ban đêm, Dư Văn tổ chức tiệc cảm ơn ở trong khách sạn Hoa Thành, cảm ơn Chúc Hạ Dương đã cứu mạng toàn bộ thành phố Thanh Phong.
Ban đầu Chúc Hạ Dương cũng không muốn tham gia, nhưng mà không còn cách nào khác, dù sao thì phải nể mặt của thị trưởng chứ.
Quả nhiên, khí thế của thị trưởng đúng là rất lớn.
Hội trường lớn như vậy, tất cả những người tham dụ đều là những người dân của thành phố Thanh Phong.
Chúc Hạ Dương mặc một bộ váy đỏ dài cắt may tinh xảo phủ lên mặt đất, trước ngực cài một cây châm hồ điệp khảm ngọc bích, nhìn vô cùng cao quý.