Cô và Dư Sanh dắt tay nhau thu hút mọi ánh nhìn, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Sau khi Dư Văn lên dân khấu đọc diễn văn xong, bữa tiệc chính thức bắt đầu, rất nhiều người đã bước lên trước mời rượu Chúc Hạ Dương, đều bị Dư Văn cản lại.
Có thị trưởng cản rượu, tất nhiên những người khác cũng khiêm tốn hơn nhiều, chỉ khách sáo cảm ơn vài câu.
Nếu như người đẹp trước mặt có thể uống thêm mấy ly thì cũng không tệ, sau khi say có khi còn có thể xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng mà thị trưởng thì không như vậy, nếu như chuốc say thị trưởng, nếu như xảy ra chuyện gì, vậy thì cũng không thể gánh hết trách nhiệm.
"Ba, con và chị Hạ Dương đi ra bên ngoài một chút." Dư Sanh kéo cánh tay của Chúc Hạ Dương, thân thể mềm mại dịu dàng khiến lòng Chúc Hạ Dương thổn thức.
Nếu như mình là đàn ông, vậy nhất định phải theo đuổi cô ấy bằng được.
Dư Sanh nhìn về phía Dư Văn làm nũng, chỉ thấy Dư Văn gật đầu, ánh mắt của những người đàn ông ở đây dõi theo bóng của Chúc Hạ Dương và Dư Sanh đi thật xa.
Không khí bên ngoài rất mát mẻ, Chúc Hạ Dương thả lỏng cơ thể, thở phào một hơi.
"Chị Hạ Dương, chuyện này..."
Nhìn vẻ mặt hơi khó hiểu của Dư Sanh, cùng với gò má ửng hồng, Chúc Hạ Dương không hiểu lắm.
Lữ nào muốn nói với mình mấy lời khó nói sao?
Tỏ tình ư?
Trời ơi?
Cô gái này sẽ không vì Túc Âm mà cảm thấy sợ đàn ông, thay đổi giới tính, có hứng thú với phụ nữ chứ?
"Em... làm sao vậy?" Chúc Hạ Dương căng thẳng hỏi.
"Vấn đề này rất khó trả lời sao?
Thấy dáng vẻ của Chúc Hạ Dương, ánh mắt Dư Sanh hiện lên vẻ lo lắng, dáng vẻ cẩn thận khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Chúc Hạ Dương chần chừ một chút, thầm nghĩ thật sự là chuyện này sao, vậy mà cũng bị mình đoán ra được.
"Chuyện này sao... Chị cảm thấy có hơi khó, dù sao về vấn đề thân phận, không thể ở bên nhau được."
"Quả nhiên..." Dư Sanh cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ mất mát.
Chúc Hạ Dương nôn nóng, Dư Sanh đã có tình cảm sâu đậm với mình vậy sao? Lẽ nào chuyện mình giúp cô ấy đã khiến cô ấy quá cảm động, nên mới có ý định lấy thân báo đáp?
"Chị Hạ có thể nói cho em biết là vết thương của anh ấy thế nào rồi không?"
"Của ai cơ?"
"Y Bạch đó, gần đây không thấy anh ấy, em nghe ba em nói là anh ấy đã bị quỷ vương kia làm bị thương, em... có hơi lo lắng."
Nhìn vẻ thẹn thùng ấp úng như đóa sen của Dư Sanh, lúc này Chúc Hạ Dương mới hiểu ra.
Hóa ra là mình quá lo lắng.
Chắc là Dư Sanh đang muốn hỏi về chuyện của Y Bạch rồi.
"Tạm thời anh ấy không sao, bây giờ anh ấy đang ở Linh Sơn, đến lúc đó chị hỏi thăm giúp em."
Chúc Hạ Dương nói xong lại như nghĩ đến chuyện gì đấy, nói: "Được rồi, gần đây chị có hơi bận, không có thời gian an ủi Y Bạch, hay là chị đưa số điện thoại cho em, em thường xuyên hỏi thăm an ủi một chút."
"Sao ạ?"
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Dư Sanh, Chúc Hạ Dương trực tiếp móc điện thoại di động ra, tiện tay cầm điện thoại di động của Dư Sanh lên, đưa đến trước mặt Dư Sanh bảo cô ấy mở khóa.
Dư Sanh thần xui quỷ khiến mở khóa ra, để mặc Chúc Hạ Dương lưu số của Y Bạch vào.
"Nhớ là giúp chị quan tâm anh ấy nhiều một chút, có thời gian chị sẽ dẫn em đến Linh Sơn thăm anh ấy."
Dư Sanh gật đầu, phản ứng lại, là sao chứ? Sao lại muốn đưa mình đi thăm anh ấy?
Dù là trong lòng mình đúng là có hơi muốn được gặp anh ấy.
Chúc Hạ Dương và Dư Sanh đi vào phòng vệ sinh, lúc đang vặn nắm cửa, lại nghe thấy bên trong phòng vệ sinh nam truyền đến một giọng nói quen thuộc.