Trong phòng vệ sinh nam, Lâm Trí Lâm kéo quần lên, xong lại ngồi trên bồn cầu, cũng không hề muốn ra ngoài.
Điện thoại di động của anh ta áp ở bên má, trên môi nở nụ cười thoải máu.
"Gì chứ, người anh em, cậu biết là tôi thích Dư Sanh nhiều đến mức nào không, dù là nằm mơ tôi cũng muốn có được cô ấy."
Ngoài phòng vệ sinh, Dư Sanh nghe được giọng nói của Lâm Trí Lâm, tuy rất chán ghét nhưng mà sau khi nghe thấy câu này thì lửa giận trong lòng cũng giảm đi.
Dù sao thì cũng đã chơi chung với gã ta lâu như vậy, trừ chuyện quá đáng đó ra thì cũng chưa làm gì khiến mình không thích, hơn nữa việc anh ta đối xử tốt với mình cô ấy cũng cảm nhận được rất rõ.
Nhưng mà một giây sau, những lời của anh ta khiến Dư Sanh siết chặt hai nắm đấm, cả người run lên.
"Tất nhiên là mình muốn kết hôn với cô ấy rồi, nhưng chẳng qua là trước đó cô ấy đã bị một con quỷ cướp mất, nên con mẹ nó tôi thấy rất khó chịu!"
Sau đó lại truyền đến tiếng cười lớn của Lâm Trí Lâm: "Nói cũng đúng, dù không còn lần đầu tiên, nhưng Dư Sanh cũng được xem là cực phẩm rồi, lấy về cũng không thua thiệt, đàn ông có trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài cũng là điều bình thường, đến lúc đó gạo nấu thành cơm rồi, đâu đến lượt cô ta quyết định."
Một giây sau, chỉ thấy Dư Sanh lập tức vọt vào nhà vệ sinh, Chúc Hạ Dương cũng không cản lại.
Mà Lâm Trí Lâm đang ngồi trên bồn cầu nghe được tiếng giày cao gót đến gần, thầm nghĩ là nhất định là cô gái nào đó đi vệ sinh.
Sau đó, chỉ thấy lấp ló một đôi giày cao gót màu lam dừng trước cửa, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
"Làm gì vậy, không thấy cửa đóng à, bên trong có người."
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập, nhìn thấy cánh cửa bị đập đến nỗi lung lay sắp đổ, Lâm Trí Lâm la lớn: "Cô bị bệnh à, vội đi đầu thai à?"
Nhiều phòng như vậy không đi, cứ nhất định phải đập cửa phòng này, đầu óc có vấn đề sao?
Lâm Trí Lâm nghĩ, đứng dậy đưa tay kéo khóa cửa ra, chỉ thấy một bàn tay đập xuống mặt gã ta.
Sau đó móng tay màu đỏ của Dư Sanh cào loạn trên mặt và cổ gã, chưa bao lâu, đã thấy Lâm Trí Lâm ôm đầu gào thảm thiết.
Điện thoại di động cũng rơi xuống, trên màn hình vẫn còn đang báo cuộc trò chuyện.
"Sanh Sanh... Sao... lại là em?"
"Bất ngờ sao? Thật ngại quá, là tôi." Dư Sanh tức giận trừng mắt nhìn Lâm Trí Lâm: "Anh có dám lặp lại những lời vừa nói một lần nữa không?"
Cô ấy không ngờ là tên Lâm Trí Lâm này không chỉ đê tiện mà còn mặt dày như vậy.
Nếu như không phải vì gã ta thì mình đâu phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy, người gây ra chuyện như gã mà lại còn rất sảng khoái nhắc đến chuyện này với người khác như vậy.
Hơn nữa lại còn nói khó nghe như vậy!
"Lâm Trí Lâm, tôi không ngờ anh là con người như vậy, thật kinh tởm." Nói xong, Dư Sanh nhổ một bãi nước bọt vào mặt anh ta.
"Sanh Sanh, không phải như vậy, em nghe anh giải thích đi..." Lâm Trí Lâm khoát tay lia lịa, bất chấp sự đau đớn trên mặt và cổ.
"Giải thích sao? Anh còn muốn giải thích thế nào?"
Bản thân mình đã nghe được vô cùng rõ ràng, miệng gã ta còn thối như vậy.
"Trí Lâm, cậu không sao chứ..."
"Ken két!"
Lời trong điện thoại còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Dư Sanh đạp lên một cái, gót giày cao gót nhọn đã chọc thủng điện thoại di động, lập tức không còn nghe thấy gì nữa.
"Sanh Sanh, vừa rồi anh chỉ nói đùa vài câu thôi, anh thật sự rất thích em, anh sẽ không chê em, anh sẽ cố gắng khiến em vui vẻ, để em quên hết những chuyện không vui."
Quên sao?
Dư Sanh nhẹ nhàng cười, lạnh lùng nói: "Lâm Trí Lâm, trước đây Dư Sanh tôi thật sự mù mới xem anh là bạn, thật khiến tôi cảm thấy kinh tởm."