"Anh có tư cách chê tôi sao? Nếu không tại anh, tôi sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Lời nói như vậy mà anh cũng có mặt mũi nói ra, không ngờ là Dư Sanh tôi lại gặp phải tên đáng khinh như anh."
"Sanh Sanh, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, không phải anh cố ý hại em, chỉ là anh quá yêu em."
Dư Sanh bật cười, lạnh nhạt nói: "Sao? Nói thế nào?"
"Xảy ra chuyện như vậy cũng không phải điều anh muốn, nhưng mà anh sợ, anh sợ nếu như anh chết rồi thì sẽ không thể ở bên cạnh em nữa, nên anh chỉ có thể để em kết duyên âm. Tuy là em kết hôn với người chết, nhưng mà anh vẫn có thể ở cạnh em không phải sao?"
Nhìn gương mặt lòng lang dạ sói của Lâm Trí Lâm, Dư Sanh cười khổ lắc đầu, lập tức tát thêm ba bạt tai nữa.
Cô ấy chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ đến vậy.
Chúc Hạ Dương cũng chưa từng gặp.
Những người đi vệ sinh đều thấy trong wc nam có một người đàn ông quỳ trên mặt đất bị một cô gái bắt nạt, đều cho rằng người này quá yếu đuối, thật sự mất mặt đàn ông.
Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt cô gái xong, đều bỏ suy nghĩ này đi.
Đó chính là con gái cưng của thị trưởng đó, có thể được bàn tay nhỏ bé của thiên kim thị trưởng tát vài cái...
Thật là tốt!
"Lâm Trí Lâm, anh thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm, nhìn gương mặt dày vô liêm sỉ này của anh tôi chỉ cảm thấy ô uế mắt mình."
Dư Sanh quay người ra khỏi phòng vệ sinh nam, rửa tay, xé mấy tờ giấy lau tay, sau đó đi mất.
Vẻ mặt Lâm Trí Lâm cứng ngắc, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc, một giây sau đã bị một bóng người bao trùm.
Gã ta ngẩng đầu lên, là Chúc Hạ Dương.
Người phụ nữ này, trước đó gặp cô ta ở nhà họ Dư cũng không biết cô ta làm gì, nhưng sau vụ thây ma thì anh ta mới biết người phụ nữ này vô cùng lợi hại.
Chuyện Dư Sanh kết âm hôn cũng do cô ta giải quyết.
Gã ta chưa bao giờ ngưng có suy nghĩ chiếm lấy một cô gái lịch sự tao nhã như Dư Sanh về làm của riêng, lần đầu tiên của cô ấy bị người khác lấy mất, gã cũng rất đau lòng, nhưng mà nghĩ lại, vì để bảo vệ mạng nhỏ của mình, vậy cũng đáng giá.
Vì thân phận và dáng người của Dư Sanh, dù cô ấy có là hàng đã qua sử dụng thì mình có cưới về cũng không thua thiệt gì.
Mấu chốt chính là mình cũng đã xuống nước nhiều lần như vẩy rồi, mặt mũi gì cũng vứt hết rồi, mà Dư Sanh này, anh ta nhất định sẽ lấy được."
"Chúc đại sư, tôi thật lòng thật dạ thích Sanh Sanh, cô và Sanh Sanh có quan hệ tốt, giúp tôi nói với cô ấy đi. Đời này trừ cô ấy ra, tôi không cần ai cả."
"Thật sao?" Chúc Hạ Dương làm ra vẻ rất nghiêm túc.
Lâm Trí Lâm gật đầu, gã cho rằng Chúc Hạ Dương sẽ giúp mình, vẻ mặt mừng rỡ.
Chúc Hạ Dương gật đầu bất đắc dĩ, sau đó nói: "Anh cũng biết sức mạnh lời nói lúc này của tôi rồi đấy, lời tôi nói, họ nhất định ít nhiều sẽ nghe theo, anh muốn tôi giúp anh cũng không phải không được, nhưng mà trước đó tôi phải thay Dư Sanh kiểm tra anh một chút."
Nghe vậy, Lâm Trí Lâm nhíu mày một lúc lâu, còn chưa đợi gã phản ứng lại, Chúc Hạ Dương đã cười âm hiểm một tiếng, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
"Trường sinh!"
"Tiểu chủ tử, tìm tôi có viêc gì?" Trường Sinh bỗng nhiên xông ra.
"Tiếp đãi gã ta thật tốt cho tôi."
"Chuyện nhỏ như vậy mà còn bắt tôi phải ra tay, đến lúc đó phải tìm vài oan hồn cho gã chơi đùa."
Nói xong, Trường Sinh bay vào trong phòng vệ sinh, sau đó bên trong vang lên tiếng kêu thảm của Lâm Trí Lâm.
Chúc Hạ Dương chỉ mong là Trường Sinh có thể ra tay vừa phải, đừng có mà dọa chết tên phế vật này.
Cùng Dư Sanh quay lại hội trường bữa tiếc, giám đốc Mặc lần trước đã gặp cười hì hì đến gần, đung đưa ly rượu trước mặt Chúc Hạ Dương.
Không đợi Chúc Hạ Dương đáp lại, lại trực tiếp bị Dư Sanh đuổi đi.