Chúc Hạ Dương nhìn Dư Sanh, hành động tối nay của cô ấy khác hẳn với tính cách thường ngày.
Nhớ đến những hành động hôm nay của cô ấy, Chúc Hạ Dương vẫn còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Một người luôn dịu dàng nhã nhặn như cô ấy lại vọt vào phòng vệ sinh nam, còn đánh đập một người đàn ông một cách tàn nhẫn. Tuy là rất khác với cô ấy của trước đây, nhưng mà lại khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy rất bội phục.
Tên Lâm Trí Lâm này đúng là rất nên ăn đòn, thậm chí cô còn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hẳn là nên để gã chịu thêm đau khổ.
Dư Sanh cứ như là đã trưởng thành trong nháy mắt, trở nên chín chắn, lòng cũng lạnh hơn vài phần.
Chúc Hạ Dương đang định đi ra, lại thấy được một dáng người khiến cô sửng sốt.
Cách đó không xa, một chàng trai trẻ tuổi đang đứng bên cạnh bình hoa, trong tay bưng một ly rượu nhìn xung quanh.
Trên mặt chàng trai có vẻ mong đợi, cứ như là đang tìm một người mà mình rất muốn gặp.
Một giây sau, ánh mắt kia nhìn thẳng vào Chúc Hạ Dương, trong mắt chàng trai hiện lên vẻ vui sướng, đặt ly rượu trong tay xuống, khập khiễng đi đến.
Chúc Đạt Sướng!
Cậu ta đã về nước?
Nếu cậu ta về nước thì Mạc Thần không thể không biết, nhưng sao Mạc Thần lại không nói với mình chứ?
Không ngờ cậu ta đã bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể hồi phục lại như vậy, chỉ là cái chân này... sợ rằng không thể chữa được.
Tất nhiên là Chúc Hạ Dương cũng chưa từng tiếp xúc với Chúc Đạt Sương này, nhưng mà nghĩ đến gương mặt của cha cậu ta, Chúc Hạ Dương xoay người rời đi, cô cũng không muốn tranh chấp giừ với người nhà này.
"Chị, đợi một chút."
Chúc Đạt Sướng thấy Chúc Hạ Dương xoay người rời đi, vẻ mặt nôn nóng, càng bước nhanh hơn, vì mất trọng tâm nên ngã mạnh xuống đất.
Mọi người cùng nhìn lại, nhưng mà Chúc Hạ Dương vẫn không có ý định dừng lại, người nằm dưới đất nhìn theo bóng lưng của cô với ánh mắt mong đợi, vươn tay ra nhưng không được đáp lại.
"Chị, chị chờ em với."
Chúc Hạ Dương liếc mắt.
Chị sao?
Muốn được đồng cảm, hay là đánh lừa dư luận?
Chúc Hạ Dương cô không có em trai, hơn nữa lúc mình nhìn thấy Chúc Đạt Sướng, cậu ta đang bị nhập vào, cũng không có ý thức, nên cũng không biết mình mà.
"Này, họ Chúc, cô cũng lòng dạ sắt đá quá đấy."
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc lại đáng ghét, Chúc Hạ Dương ngừng bước, lấy lại tinh thần lạnh lùng nhìn Chúc Đạt Hưởng đang đỡ Chúc Đạt Sướng dậy.
Người đàn ông này, đúng là không nói lí lẽ.
Cô còn chưa hề đụng vào con trai cưng của ông ta mà.
Chúc Minh Hưởng đau lòng đỡ Chúc Đạt Sướng dậy, cẩn thận kiểm tra: "Con trai, đã nói con nên ở nhà đi rồi, người phụ nữ này không tốt đẹp gì, sẽ làm tổn thương con!"
...
Chúc Hạ Dương thật sự muốn đánh ông già này như ban nãy Dư Sanh đánh Lâm Trí Lâm.
Chúc Hạ Dương cô nhìn giống người xấu sao? Hơn nữa chuyện lần trước rõ ràng không phải do mình làm, sao ông ta vẫn không chịu bỏ qua?
Đúng là bụng dạ hẹp hòi mà.
"Ba, không phải, chị ấy..."
"Ai là chị cậu?"
Chúc Hạ Dương bỗng ngắt lời Chúc Đạt Sướng, lạnh nhạt nói: "Cậu bé, đừng gọi lung tung, hãy gọi tôi là Chúc đại sư."
"Đại sư? Tôi nhổ vào." Chúc Minh Hưởng hung dữ trợn mắt trừng Chúc Hạ Dương: "Chỉ là mấy người thích giả thần giả quỷ, ở đây mà có thứ gì không sạch sẽ là do chính cô gây ra, muốn người ta thấy mình giỏi giang, ghê gớm, làm người cứu nhân cứu thế."
Từ sau khi Chúc Đạt Sương bị thương, ông ta và vợ đưa con trai đến Mỹ, gần đây sức khỏe của con trai đã ổn nên mới đưa cậu ta về, hôm qua vừa về đến.
Nếu không phải vì do thị trưởng mời, ông ta sẽ không đến bữa tiệc chuẩn bị cho Chúc Hạ Dương này.
Đây chính là người khiến con ông ta phải chịu đau đớn.