"Lần trước làm con tôi bị thương nặng như vậy. Nếu không phải là tôi tìm được bác sĩ chỉnh hình ở Mỹ, đời này của con tôi đã bị cô hủy rồi."
Chúc Minh Hưởng càng nói càng kích động, những người bên cạnh không thể tin nhìn Chúc Hạ Dương.
Đây không phải là Chúc đại sư đã cứu cả thành phố Thanh Phong sao? Sao lại là người giả thần giả quỷ dọa người khác được?
Nhưng mà người đàn ông này cũng không giống đang nói dối, hơn nữa chân của đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi đúng là cũng bị thương.
"Ba, anh Mạc Thần đã nói rồi, không phải tại chị gái này." Chúc Đạt Sướng kéo tay của ba mình, có vẻ hơi khó xử.
Chúc Minh Hưởng kéo con trai nói: "Con thì biết cái gì, nếu không phải tại cô ta, sao con lại thành ra như vậy? Ba nhìn thấy vậy rất đau lòng đó. Còn tên Mạc Thần kia nữa, ba thấy sau này con ít qua lại với nó đi, nó thân thiết với con yêu nữ này lắm, lời cậu ta nói mà con cũng tin sao?"
"Yêu nữ? Ông ta còn gọi Chúc đại sư là yêu nữ."
"Chuyện này không phải thật sự do cô ta làm ra chứ, chỉ vì muốn giành được lòng tin và tôn kính của chúng ta?"
Những người ở đây ồn ào bàn tán, những lời này Chúc Hạ Dương dều nghe tai này lọt tai khác, cô hoàn toàn không để ý.
Từ nhỏ cô đã phải nghe những lời độc ác gấp trăm lần như vậy, cô thấy bình thường.
"Nói bậy gì chứ, lẽ nào đã quên mất Chúc đại sư vì cứu chúng ta cũng suýt xảy ra chuyện sao, sao có thể nghi ngờ cô ấy được!"
"Đúng vậy, đúng là không có lương tâm."
"Mọi người yên lặng một lát." Người nói là Dư Văn, ông ấy đứng bên cạnh Chúc Hạ Dương, rất nghiêm túc nói: "Lần này Chúc tiểu thư vì cứu chúng ta đã không màng đến sống chết của bản thân, tấm lòng đại nghĩa của cô ấy mọi người chúng tôi đều hiểu rõ. Hơn nữa lúc đó Chúc cô nương và hai người đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi vẫn chưa biết, cứ nói như vậy về ân nhân của chúng tôi có vẻ không thích hợp."
Dư Văn nói xong, mọi người đều gật đầu đồng ý.
"Cô được đó, ngay cả thị trưởng cũng nói giúp cô, nhưng mà dù thế nào tôi cũng không tha thứ cho cô." Chúc Minh Hưởng vẫn không bỏ qua.
Chúc Hạ Dương khẽ cười nói: "Chúc tiên sinh, xin hỏi ông lấy tư cách gì nói với tôi những lời này? Con trai ông bị tà vật nhập vào trọng thương, ông đổ hết tội này lên đầu tôi, vậy ông cảm thấy tôi không nên cứu con trai ông sao?"
"Trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái, chính là do mấy thuật sĩ các người tự dựng lên, đều là những tên tiểu nhân giả nhân giả nghĩa."
"Ông không thấy không có nghĩa là không có, tất cả chúng tôi đều đã trải qua, nếu như ông còn nói xấu Chúc đại sư, cẩn thận chúng tôi không khách sáo.
"Đúng vậy, không nể mặt."
...
Lại là một hồi ồn ào, Chúc Hạ Dương khoát tay áo, sau đó nói với Chúc Minh Hưởng: "Ông đừng tự lừa mình dối người ữa, tại sao con trai ông lại bị thương trong lòng ông hiểu rất rõ, tôi không có nhiều thời gian rảnh để ý đến chuyện của ông, tôi cũng không ngại lại đến sở cảnh sát ngồi vài ngày, tôi không sợ phiền phức."
"Cô... đang uy hiếp tôi?"
"Ông có thể cho là như vậy, thật ra tốt nhất ông không nên xuất hiện trước mặt tôi."
Chúc Hạ Dương không thể nhịn được người này nữa, không biết là mình với ông ta có thù đến cỡ nào, sao ông ta cứ bám lấy mình không buông vậy chứ?
"Xin lỗi chị, ban đầu em chỉ muốn cảm ơn chị đã ra tay giúp đỡ, lại thành ra như vậy, thành thật xin lỗi."
Chúc Đạt Sướng cúi đầu trước mặt Chúc Hạ Dương, thái độ có vẻ không tệ, nhưng mà nhìn người cha này của cậu ta khiến Chúc Hạ Dương cũng không thể có thiện cảm với cậu ta được.
"Trước khi em về nước đã từng liên lạc với anh Mạc Thần nhưng không được, gọi điện cho anh ấy cũng không ai bắt máy, chị biết anh ấy ở đâu không?"