Nhắc đến Mạc Thần, trong lòng Chúc Hạ Dương vô cùng lo lắng.
Bảo Bảo và Mạt Nhi đã đi lâu như vậy mà vẫn không tìm được Mạc Thần, chẳng lẽ đã gặp chuyện gì rồi?
Nhìn thấy sự lo lắng trê gương mặt của Chúc Đạt Sướng khi nhắc đến Mạc Thần có vẻ không phải giả vờ, cô bèn có thiện cảm với cậu ta thêm vài phần.
"Tôi nhất định sẽ tìm được cậu ấy."
Dứt lời, Chúc Đạt Sướng kéo tay cha mình khập khiễng rời đi.
Chúc Hạ Dương và Dư Văn nói chuyện vài câu sau đó đi về, Dư Sanh thấy vậy cũng đi theo.
Lúc hai người ngồi trên xe, Bảo Bảo bỗng nhiên xuất hiện ngồi vào lòng Chúc Hạ Dương.
"Mẹ, đã tìm được người mà mẹ muốn tìm."
Nghe vậy, Chúc Hạ Dương bèn vội vàng hỏi: "Ở đâu?"
"Không cần lo lắng, đã ở nhà của chúng ta rồi, Mạc Nhi đang canh chừng."
Nếu đã như vậy, trong lòng Chúc Hạ Dương yên tâm hơn nhiều, bảo tài xế tăng thêm tốc độ.
Quay lại cửa tiệm số 47, Chúc Hạ Dương chạy lên gác nhìn Mạc Thần vẫn đang ngủ chưa tỉnh lại, bỗng chốc lòng cô yên tâm hơn nhiều.
"Cậu ấy không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là bị hút mất không ít dương khí, nữ quỷ kia hình như cũng không muốn làm tổn thương anh ta." Mạt Nhi nói.
Hóa ra lúc thây ma tràn vào kí túc xá, Mạc Thần chạy theo đoàn người ra ngoài, cuối cùng lại tách khỏi nhóm người, chạy về phía cửa tiệm số 47.
Anh ta biết Chúc Hạ Dương đi đến trấn Khê Cổ, nhưng mà nhóm Hiểu Uyển vẫn còn ở trong tiệm, hơn nữa cửa tiệm số 47 cũng là tâm huyết của Chúc Hạ Dương, bây giờ khắp nơi đều là thây ma, dù mình có chạy đi đâu cũng không thoát được, không bằng đến nhà của Chúc Hạ Dương trốn.
Dù sao cũng sẽ khiến mình yên tâm hơn một chút.
Nhưng mà trên đường lại gặp phải mấy thây ma loạng choạng lao về phía anh ta.
Trong lúc Mạc Thần cho là mình khó thoát khỏi, không ngờ rằng nữ quỷ không đầu kia bỗng nhiên xuất hiện mang anh ta đi.
Bảo Bảo hé miệng, một làn khói trắng bay ra, sau đó rơi xuống đất hóa thành hình, biến thành một cô gái ăn mặc rất sành điệu.
Nữ quỷ nhìn chằm chằm Mạc Thần đang nằm trên giường, trong ánh mắt lại chất chứa ưu thương, còn có cả sự đau lòng.
Lẽ nào nữ quỷ này coi trọng Mạc Thần sao?
Tuy là cô cũng đồng ý là vẻ ngoài của Mạc Thần không tệ, hơn nữa cũng mong muốn Mạc Thần tìm được nửa kia của mình, nhưng mà cô không ủng hộ mối tình giữa người với quỷ.
"Nghiệp chướng!" Chúc Hạ Dương đưa dán bùa chú về phía nữ quỷ, nữ quỷ kia kêu lên khiến Chúc Hạ Dương dừng tay lại.
"Đợi chút Chúc Hạ Dương, tôi có điều kiện."
Con quỷ này biết mình? Còn muốn bàn điều kiện với mình?
Bây giờ danh tiếng của mình đã vang xa như vậy, nổi tiếng luôn ở giới quỷ luôn sao?
Trên cổ của nữ quỷ có một vết hằn đỏ, đó chính là vết gãy cổ.
"Thật ra tôi là Khang Phù."
"Khang Phù sao?" Chúc Hạ Dương ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh lại hỏi: "Là ai?"
Khang Phù sửng dốt, sau đó khẽ cười nói: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ hận tôi cả đời, không ngờ cậu lại quên mất như vậy."
Chúc Hạ Dương lục tìm trong trí nhớ một lúc lâu mới tìm ra một hình ảnh.
Lúc này cô mới nhớ đến, cô gái tự xưng là Khang Phù này không phải là bạn học cấp hai lúc còn ở Đảo Thành sao?
Nhưng mà lúc đó cô ta rất đẹp mà.
Nhưng mà cô gái trước mặt này...
Khi đó Mạc Thần vừa chuyển đến, vì tính cách vui vẻ lại có vẻ ngoài đẹp trai, cộng thêm điều kiện gia đình tốt, một nam sinh chói sáng như vậy nhất định là có rất nhiều người vây quanh.
Mạc Thần nhanh chóng nổi tiếng trong trường học, đặc biệt là những nữ sinh hâm mộ không ít, Khang Phù cũng là một trong số đó.
Chúc Hạ Dương cũng nổi tiếng ngang với Mạc Thần, chỉ là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Một người chói mắt, một người bị mọi người khinh thường chán ghét.
Chỉ là một người bị xem là tai họa lại khiến Mạc Thần nổi lên hứng thú, tìm mọi cách đến gần.