Không ít những cô gái tỏ tình với Mạc Thần đều bị từ chối, ở trong trường, người duy nhất Mạc Thần đến gần là Chúc Hạ Dương.
Cũng vì vậy mọi người càng ghét sao chổi là cô hơn.
Thậm chí ngay cả Khang Phù trước mặt này đã từng đổ một chai máu chó mực lên bàn của cô, khiến mọi người càng cô lập cô hơn.
Nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, những người này đã ngày càng mờ nhạt trong đầu Chúc Hạ Dương, tuy là vẫn nhớ mang máng những chuyện cũ đau lòng này, nhưng mà cô không nhớ rõ ai làm.
Theo quan điểm của cô thì những người này không đáng để mình nhớ rõ, cũng không đáng để làm phiền cuộc sống của cô.
Những năm ở thành phố Thanh Phong này, sau khi gặp được những người có ý nghĩa đặc biệt với mình, cuộc sống của cô đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Cô cảm giác mình không còn là một người cô độc nữa, bên cạnh có người bảo vệ mình.
Tuy là những việc trước đó Khang Phù làm rất đê tiện, nhưng mà Chúc Hạ Dương càng muốn biết là rốt cuộc cô ta đã gặp phải những chuyện gì hơn.
Khang Phù đưa tay xõa tóc trước mặt mình ra, che mặt đi.
"Thật ra tôi vẫn luôn thích Mạc Thần, tôi cho rằng nguyên nhân cậu ấy gần gũi cô là vì vẻ ngoài của cô."
Tuy là trước đó Mạc Thần cũng không hề che giấu việc gần gũi Chúc Hạ Dương là vì những chuyện linh dị, nhưng mà những nữ sinh kia lại không cho là vậy.
Bọn họ đều biết Chúc Hạ Dương có một đôi mắt không tròng màu trắng, nhưng mà không thể phủ nhận là cô có một gương mặt rất đẹp.
Có đôi khi, ngay cả Khang Phù vẫn luôn rất tự tin cũng nghĩ như vậy.
Khang Phù học đại học ở một thành phố khác, học đến năm hai thì bỏ học, qua lại với mấy tên côn đồ, sau đó thì làm trong một thẩm mỹ viện.
Bác sĩ chỉnh hình cũng là ông chủ của thẩm mỹ viện là một ông chú khoảng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài cũng không tệ, lại có sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
Sau nhiều lần tiếp xúc, hai người ngày càng gần gũi, cuối cùng xảy ra quan hệ.
Khang Phù nhìn bản thân trong gương, tuy là vẻ ngoài như vậy cũng đã đẹp, nhưng mà mình có thể càng đẹp hơn mà.
Vậy nên cô ta lên bàn mổ, phẫu thuật thẩm mỹ.
Nhưng mà hiện thực tàn khốc hơn với tưởng tượng nhiều, gương mặt cô ta ngày càng trở nên thê thảm.
Khang Phù cũng không thể nào chấp nhận được bản thân như vậy, ngay cả cô ta cũng không dám nhìn thẳng gương mặt te tua này, sau này nếu như gặp người mà mình thích...
Không!
Con gái đã vì sắc đẹp mà phẫu thuật thẩm mỹ sao có thể gặp người khác với gương mặt xấu như vậy.
Vậy nên cô ta đi tìm người đàn ông kia lý luận, nhưng không ngờ người đàn ông kia lỡ tay đẩy ngã cô ta vào góc bàn khiến cô ta mất mạng. Mà người đàn ông kia cũng vô cùng tàn nhẫn, chặt đầu và xác của cô ta chôn ở hai nơi khác nhau.
"Tôi hận ông ta! Tại sao cứ đến lượt tôi là lại không thành công, biến mặt tôi trở nên kinh khủng như vậy! Đáng hận hơn là ông ta còn khiến tôi đầu một đằng thân một nẻo, tôi không thể tha thứ cho ông ta!"
Khang Phù nói, cả người đều run lên, lại như vừa cười vừa khóc.
"Ha ha ha... Lúc ông ta nhìn thấy tôi ôm lấy đầu mình đứng ở trước mặt ông ta, ông ta sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất, thật sự là hả lòng hả dạ mà, tôi cũng đã ăn miếng trả miếng, đến giờ cảnh sát vẫn chưa thể tìm được toàn bộ xác của ông ta! Ha ha ha…"
Xem ra vị bác sĩ chỉnh hình kia không thể tránh được kiếp này.
"Nếu như cậu thích Mạc Thần, tại sao còn muốn hại cậu ấy?"
Khang Phù nhìn về phía Mạc Thần, giọng nói có vẻ bi thương: "Những năm này tôi vẫn chưa từng thật sự quên cậu ấy, tôi cũng muốn được ở bên cạnh cậu ấy giống như cậu, nhưng mà có lẽ cậu ấy cũng giống như cậu, đã quên mất sự tồn tại của tôi rồi."
"Nếu nói như vậy..." Giọng nói của Khang Phù bỗng trở nên âm hiểm, cười lạnh một tiếng nói: "Vậy hãy để cậu ấy chết, xuống dưới này với tôi."