Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283: Gặp Được Cậu Thật Tốt

Chương 283: Gặp được cậu thật tốt




Mặc kệ khi còn sống có hiền lành đến đâu, khi chết biến thành quỷ đều sẽ dễ dàn bị nhiễm lệ khí, thậm chí là thay đổi suy nghĩ của bản thân.

Cô ta muốn kéo Mạc Thần xuống dưới cùng mình, nhưng không nghĩ đến khi hóa thành quỷ rồi, tuy là có thể làm rất nhiều chuyện mà người thường không thể làm, nhưng cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé.

Có thể dễ dàng biến thành một làn khói xanh, không còn tồn tại trên đời này nữa.

"Điều này không hề có bất cứ ý nghĩa gì, dù cô có giết chết Mạc Thần, nếu như cậu ấy thật sự không có tình cảm với cô, dù biến thành quỷ cũng sẽ không yêu cô."

"Không đúng!"

Khang Phù rống giận, đưa tay chỉ vào Chúc Hạ Dương, chỉ thấy Chúc Hạ Dương vung tay lên, cả người cô ta đập vào vách tường, đầu cũng lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.

"Không, tôi vì cậu ấy mới đi phẫu thuật thẩm mỹ, vì cậu ấy nên mới chết thảm như vậy, cậu ấy không thể không thích tôi."

Khang Phù gào lớn, cứ như sẽ ăn tươi nuốt sống Chúc Hạ Dương.

"Cậu chỉ vì bản thân cậu, không hề liên quan gì đến Mạc Thần."

Cô gái này lại còn đổ hết lên đầu Mạc Thần.

Sau đó, Khang Phù bình tĩnh lại một chút, từ từ nói: "Nhưng mà tôi không thể ra tay với cậu ấy được, sau khi đưa cậu ấy ra khỏi đám thây ma, tôi nhìn gương mặt quen thuộc của cậu ấy, thật sự không thể nhẫn tâm xuống tay."

May là Khang Phù không làm gì Mạc Thần, nếu không... cô nhất định sẽ khiến cô ta hồn bay phách tán, không bao giờ được chuyển kiếp...

"Hổ Vằn là bạn cùng phòng của Mạc Thần cũng chết trong tay cô sao? Tuy là cô có ý đồ xấu, đã làm chuyện xấu, nhưng mà nể tình cô đã cứu Mạc Thần ra khỏi đám thây ma, tôi có thể đưa cô đến âm phủ."

Khang Phù nghe vậy, chần chừ một lát rồi nói: "Nhưng mà tôi đã hại chết người, sẽ chịu rất nhiều đau khổ."

"Đó là chuyện tất nhiên, những người lúc còn sống làm chuyện ác khi xuống âm phủ cũng sẽ chịu cực hình là lẽ thường, không ai tránh được. Vả lại quỷ tà đã gánh mạng người như cậu, ngay cả tư cách xuống âm phủ cũng không có, nếu để âm sai hoặc thuật sĩ bắt được thì sẽ trực tiếp đánh tan hồn cậu."

"Nhưng mà..."

Chúc Hạ Dương đi đến bên cạnh Mạc Thần, nhìn Mạc Thần một lúc lâu mới nói: "Cậu tự chọn đi, nể tình từng học chung trường, cậu chọn thế nào tôi cũng sẽ giúp cậu."

Tất nhiên là Khang Phù biết thân phận hiện giờ của Chúc Hạ Dương, ai ai cũng kính nể, tất cả những quỷ vật phiêu lãng ở dương gian đều nói là khi gặp phải cô thì cần lập tức trốn đi, nếu không... sẽ thảm!

Nếu mình không đến âm phủ, vậy cũng chỉ có thể bị cô ấy đánh tan hồn phách.

"Chúc Hạ Dương, trước đây... Xin lỗi." Khang Phù nhỏ giọng nói, sau đó nói thêm: "Chỉ cần cậu ấy có thể nhớ rõ tôi là được rồi."

Khang Phù nhìn Mạc Thần, nở nụ cười thỏa mãn, bị Chúc Hạ Dương đưa đi.

Một lát sau, người trên giường tỉnh lại, nhìn Chúc Hạ Dương, ánh mắt ấm áp.

"Tiểu Hạ Dương, gặp được cậu thật tốt."

Chúc Hạ Dương ngồi dậy, một tay ôm lấy Mạc Thần, khóe mắt ướt nhòa: "Không gặp được cậu làm mình sợ muốn chết!"

Khóe miệng Mạc Thần mỉm cười, đưa tay ôm lấy Chúc Hạ Dương.

"Mẹ, mẹ, con cũng muốn ôm một cái."

Nghe thấy một giọng nói vang lên, Mạc Thần chỉ thấy một đứa trẻ bay ở trước mặt, gương mặt nhỏ nhắn khiến người ta rất muốn bóp một cái, đôi mắt sạch sẽ kia nhìn chằm chằm mình, sợ đến hoảng hồn, cả người lùi về sau.

"Mẹ, ôm một cái đi." Bảo Bảo lại lần nữa làm nũng, trực tiếp nhào vào lòng Chúc Hạ Dương.

Vẻ mặt Mạc Thần khó hiểu, nhìn đứa bé vừa nhìn đã biết không phải là người thường này chui rúc trong lòng Chúc Hạ Dương, mà Chúc Hạ Dương cũng không hề có vẻ ngăn cản.

Hơn nữa... nó còn gọi Chúc Hạ Dương là mẹ!

Bình Luận (0)
Comment