Tiểu Hạ Dương có con từ lúc nào vậy?
Dù có mang thai mười tháng thì cũng quá nhanh rồi?
Lẽ nào đó là con của Chúc Hạ Dương và Dạ Minh?
Dạ Minh là quỷ vương, Chúc Hạ Dương lại có thể chất đặc biệt, nếu thật sự là con của Dạ Minh, có thể sinh trong thời gian ngắn cũng là điều có thể.
Trên gương mặt của Mạc Thần đen lại, ngay cả suy nghĩ giết chết Dạ Minh cũng có.
Cái tên chết tiệt này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hái mất đóa hoa nhỏ Hạ Dương này."
"Tiểu Hạ Dương, đứa bé này..."
"Mẹ, chú này nhìn xấu quá, hù sợ Bảo Bảo."
Nghe vậy, mặt Mạc Thần càng đen hơn.
"Tiểu Hạ Dương, cậu cũng hiền quá rồi, dù sao mình và cậu cũng đã quen biết nhiều năm như vậy, chuyện giữa cậu và Dạ Minh cũng không định nói cho mình biết sao? Bây giờ vẫn chưa biết bà nội ở đâu, mình cũng được xem là nửa người thân của cậu, con của cậu và Dạ Minh đã lớn vậy rồi, chẳng lẽ cứ định không danh không phận như vậy sao?"
Giống như Diệp Thanh Ninh nói, trong lòng Tiểu Hạ Dương, có lẽ mình thật sự chỉ là một người anh trai thôi.
Dù khi mình nhìn thấy cô ấy và Dạ Minh ở bên cạnh nhau thì trong lòng rất khó chịu, nhưng mà cô ấy thích, hơn nữa hai người cũng đã như vậy rồi, bản thân cũng không thể không chấp nhận.
Chúc Hạ Dương nghe thấy lời Mạc Thần nói, vừa cảm động lại vừa thấy buồn cười.
Cậu ấy đang nói gì vậy chứ?
"Có phải là cậu hiểu lầm gì rồi không?" Chúc Hạ Dương hỏi.
"Mình cũng mong là hiểu lầm, tên Dạ Minh kia đâu, đi đâu rồi? Không lẽ anh ta định không chịu trách nhiệm với cậu sao?"
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương cười ha ha.
"Cậu cười cái gì?"
"Bảo Bảo không phải là con của mình và Dạ Minh."
"Gì chứ, lại còn tên đàn ông thối nào nữa?" Mạc Thần kinh ngạc.
Chuyện đến nước này, nếu như nói với mình rằng đứa bé này chính là con của cô ấy và Dạ Minh, anh ta còn có thể chấp nhận được, nhưng mà ý của Chúc Hạ Dương là, cha của đứa bé này là người khác?
Cô ấy... không phải là có quan hệ đó với Dạ Minh sao? Sao lại có con với người khác?
Lúc này ý nghĩ trong não Mạc Thần như tràn ra toàn thân, anh ta cảm giác như đầu mình muốn nổ tung vậy.
"Cậu đừng nghĩ lung tung, đứa trẻ này... giải thích thế nào đây." Chúc Hạ Dương hơi khó nói.
"Sự thật thế nào thì nói thế đó."
"Nói với cậu có khi cậu cũng không tin được, đứa nhóc này đã một vạn tuổi, là con của mình vào kiếp trước."
...
Vẻ mặt Mạc Thần có vẻ rất nghi ngờ:
"Cậu nói... đứa bé này là con của cậu kiếp trước, mà đứa nhóc này đã một vạn tuổi sao?"
Thấy Chúc Hạ Dương gật đầu, Mạc Thần nuốt nước miếng một cái, lại hỏi: "Không đùa chứ?"
Thấy Mạc Thần nhất thời không thể hiểu nổi chuyện này, Chúc Hạ Dương kể lại tất cả mọi chuyện với anh ta, anh ta nửa hiểu nửa không hiểu gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Bảo Bảo.
"Mẹ, người có vẻ ngoài xấu xí này không phải là tình địch của cha chứ?"
"Có nhóc mới xấu xí." Mạc Thần đáp trả.
"Hu hu, mẹ, chú ấy nói con xấu xí."
Trán Chúc Hạ Dương chảy đầy mồ hôi, đưa tay xoa đầu Bảo Bảo nói: "Bảo Bảo ngoan, gọi cậu."
"Cậu là gì? Có gì tốt không?"
Cậu!
Nghe thấy cách xưng hô này, trong lòng Mạc Thần cười khổ.
Xem ra cô ấy thật sự xem mình là anh em, mình nên dẹp ý nghĩ không an phận trong đầu rồi.