Chúc Hạ Dương cầm lấy khăn quàng cổ, ngồi xuống bên giường, nhìn ra ngoài không nói lời nào.
Dạ Minh ngồi xuống bên cạnh cô, nhíu mày hỏi: "Em cảm thấy tại sao Tam Cô lại mất tích?"
Nghe vậy, Chúc Hạ Dương bỗng ngẩng đầu nhìn Dạ Minh, ánh mắt vô cùng nghi ngờ và ngạc nhiên.
"Vì sao Bắc Minh Nghiễn nói ông ta có thể cảm nhận được hơi thở của Tam Cô? Em có nghĩ đến không, Tam Cô là người phản đối em học thuật pháp, nhưng mà Bắc Minh Nghiễn lại cần em lập tức trở thành người của gia tộc Bắc Minh. Em rất để ý đến ý kiến của Tam Cô, nên Tam Cô trở thành vật cản duy nhất của bọn họ."
"Ý của anh là..." Chúc Hạ Dương thật sự không thể tin được, nếu là như vậy, vậy thì sư phụ mà cô kính trọng...
Không đâu! Sao mà như thế được!
"Hơn nữa Tam Cô còn trùng hợp mất tích sau khi bắt em từ bỏ thuật pháp, điều này có quá trùng hợp không?"
Chúc Hạ Dương nghĩ kỹ lại, sau khi bà nội mất tích, sư phụ đã nói với mình là phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ, mới có thể cứu được bà nội.
Lẽ nào... Tất cả những chuyện này là vì ông ta muốn mình trở nên mạnh mẽ, trở thành công cụ của gia tộc Bắc Minh nên mới cố ý sắp xếp?
Chúc Hạ Dương bỗng nhiên lao ra khỏi phòng, đi đến bên bệ cửa sổ, níu lấy Trường Sinh đang nằm ngủ bên cạnh hoa vãng sinh, dùng sức vỗ vài cái.
Trường Sinh mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn xung quanh, sau đó vẻ mặt vô tội nhìn Chúc Hạ Dương.
"Tiểu chủ tử, làm sao thế?"
"Gia nhà mi đâu?"
"Gia? Không phải là sư phụ của người sao, sao lại xưng hô như vậy?" Trường sinh hoảng hốt.
"Ai cần mi lo?" Chúc Hạ Dương nổi giận, trong lòng lại hơi mâu thuẫn.
Nếu thật như vậy, sư phụ dạy thuật pháp cho mình là để đưa ông ta đến vị trí mà ông ta muốn sao?
Ông ta thật sự đang lợi dụng mình sao?
"Tôi không biết gia ở đâu, trong khoảng thời gian này ông ấy cũng không liên lạc với tôi, tôi chỉ là một tiểu quỷ được gia thu phục mà thôi, ông ấy có rất nhiều chuyện không nói cho tôi biết, tất nhiên tôi cũng không biết."
"Vậy mi có thể dẫn ta đi gặp ông ta không?" Chúc Hạ Dương thả Trường Sinh ra, vội vàng hỏi.
Trường Sinh lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không giúp được gì: "Gia tự sáng tạo ra không gian riêng của mình, chỉ có ông ấy mới có thể ra vào, nếu người ngoài muốn vào thì cũng chỉ có thể để gia dắt vào, dù là tôi có thường ở cạnh ông ấy cũng không thể tự ý ra vào."
Chúc Hạ Dương giống như quả bóng bị xì hơi vậy, cả người lùi về sau mấy bước, Dạ Minh đỡ lấy cô, ánh mắt nhìn thẳng Trường Sinh, cả hai người cùng đều có vẻ mặt khác thường không dễ nhận ra.
"Không sao, chỉ cần ông ta vẫn còn tồn tại, ngày nào đó sẽ lại xuất hiện."
"Vâng." Chúc Hạ Dương gật đầu, trong lòng vẫn lo lắng như cũ.
Nhìn hai người quay lại phòng ngủ, Trường Sinh mới thở phào một hơi, quay về bên cạnh hoa Vãng Sinh.
Sáng sớm hôm sau, Chúc Hạ Dương vừa tỉnh dậy đã thấy Dạ Minh đi rồi, bên cạnh vẫn còn vương hơi thở của anh.
Chúc Hạ Dương đang chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Mạc Thần đứng ở cửa nhìn cô.
"Mạc Thần, cậy tỉnh rồi!"
"Tiểu Hạ Dương!"
Có vẻ như Mạc Thần đã khóc, bỗng nhảy lên giường, nhào vào lòng Chúc Hạ Dương, lau nước mắt nước mũi lên người cô.
"Mình cứ tưởng là sẽ không còn được gặp cậu nữa, mình cứ tưởng là sẽ bị thây ma ăn thịt."
Chúc Hạ Dương vỗ nhẹ lên sau lưng của Mạc Thần, cứ như là đang dỗ dành một cậu em trai vậy: "Không sao, đã qua rồi, cậu bình yên là tốt rồi."
"Tiểu Hạ Dương..."
"Hửm?"
"Không có việc gì." Mạc Thần khẽ lắc đầu một cái, dựa đầu lên vai Chúc Hạ Dương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên, như vậy là đủ rồi.