Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 290: Dưa Hái Xanh Không Ngọt

Chương 290: Dưa hái xanh không ngọt




Mạc Thần biết, Chúc Hạ Dương không hề giống những điều Diệp Thanh Ninh đã nói, có Dạ Minh tồn tại thì mình sẽ không còn quan trọng trong lòng cô nữa, mà mình vẫn là một người thân trong lòng cô.

Dù có thêm một Dạ Minh, vẫn sẽ như trước không thay đổi."

"Hạ Dương, mình nhớ mình đã gặp phải một đám thây ma, sao mọi người cứu được mình?"

"Là Khang Phù đã cứu cậu."

"Khang Phù?"

Mạc Thần suy nghĩ kỹ lại một chút, sau đó nói: "Là Khang Phù bạn học trung học kia sao?"

Chúc Hạ Dương gật đầu, Mạc Thần rất khó hiểu.

Khang Phù này có thể đối phó được với thây ma sao?

"Khang Phù đã chết, chính là nữ quỷ không đầu xuất hiện trong phòng ngủ của các cậu trước đó, cô ấy có ý với cậu, nên cứu cậu khỏi tay thây ma."

"Bây giờ cậu ấy đâu?"

Biết được Khang Phù đã được Chúc Hạ Dương đưa đi, trong lòng Mạc Thần vẫn cảm thấy được an ủi, tuy là Khang Phù đã biến thành quỷ... hết lần này đến lần khác... quấy rầy mình, nhưng mà cô ta đã cứu mình vào lúc nguy hiểm, chỉ cần điều này thôi là đã phải cảm ơn cô ta.

Tuy là gương mặt của Khang Phù đã không còn nhận ra được, nhưng mà may là có thể kiểm tra thân phận, sau đó cảnh sát báo cho cha mẹ của cô ta đưa tro cốt về Đảo Thành.

Mạc Thần cũng biết trước đó Khang Phù có tình cảm với mình, dù là không có tình cảm gì với cô ta, nhưng mà chuyện đã đến nước này, vả lại, khi Khang Phù chết vẫn không từ bỏ mình, Mạc Thần cảm thấy mình nên đi viếng cô ta.

Điều khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy lạ là cha mẹ Mạc Thần ở Đảo Thành, nhưng mà từ lần trước sau khi trở về thì không nghe anh ta nhắc đến cha mẹ nữa.

Mạc Thần không nói, Chúc Hạ Dương cũng không tiện hỏi nhiều, dù mình và cha mẹ Mạc Thần cũng có quen biết, nhưng mà không tiếp xúc nhiều, cũng không có cách liên lạc, đành phải thôi.

Gần đây Mạc Thần gặp nhiều chuyện, Đảo Thành lại là một nơi không nhiều ma quỷ gì, vì sự an toàn của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương cho anh ta bùa hộ mệnh, dùng máu của mình trộn với chu sa và phấn hoa sen cửu tinh vẽ phía sau.

Buổi chiều hôm đó, Chúc Hạ Dương tiễn Mạc Thần đến trạm xe thì nhận được điện thoại của Thanh Lăng, nói là cô của mình nằm viện, muốn cô đi theo mình đến đó một chuyến.

Nhớ đến việc lần trước Thanh Mai muốn gặp mình, sau đó mình cũng không gặp bà ấy, trễ lâu như vậy, Chúc Hạ Dương cảm thấy rất ái ngại.

Gia tộc Bắc Minh, Vân Bà dựa vào ghế, bàn tay đầy nếp nhăn khoác lên tay vịn, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Dư Hi đứng bên cạnh, giữa hai hàng lông mày có vẻ phiền muộn, có vẻ như đang trầm tư gì đó.

"Dư Hi, con đến thành phố Thanh Phong một lần nữa đi."

"Sao cơ?" Dư Hi ngạc nhiên: "Vân Bà, ngài muốn con đi tìm Chúc Hạ Dương sao?"

"Đúng vậy!"

Dư Hi không tình nguyện quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Cô ấy đã không phải là người cua gia tộc Bắc Minh, hơn nữa lòng của cô ấy cũng không ở gia tộc Bắc Minh, đã vậy, tại sao còn cần cô ấy?"

Vân Bà chậm rãi đứng dậy, nói: "Người này không đơn giản, sức mạnh của cô ta xuất phát từ cơ thể, ai có thể có được cô ta là một chuyện may mắn, gia tộc Bắc Minh cần sức mạnh như vậy. Hơn nữa sở dĩ cô ta học được thuật trừ tà từ gia tộc Bắc Minh, chỉ dựa vào điểm này thì cô ta không có tư cách phủi sạch quan hệ với chúng ta!"

"Nhưng mà dưa hái xanh thì không ngọt, lòng của cô ấy..."

"Không cần biết có ngọt hay không, đạt được là tốt rồi."

Khóe mắt Vân Bà lóe lên tia âm hiểm, Dư Hi đứng phía sau sừng sững nhìn bóng lưng của Vân Bà.

Đây là gia tộc Bắc Minh mà cô ta biết sao?

Là gia tộc Bắc Minh hài hòa, thiện lương, đang đứng ở thế yếu sao?

Nhưng mà bây giờ Vân Bà đang ép một người ngoài đến để gánh vác gia nghiệp của gia tộc Bắc Minh, đã như vậy, liệu có còn là gia tộc Bắc Minh trong lòng cô ta nữa không?

Bình Luận (0)
Comment