Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291: Đồ Của Ông Ta Tôi Không Hiếm Lạ Gì

Chương 291: Đồ của ông ta tôi không hiếm lạ gì




Bên trong bệnh viện, đầu của Thanh Mai bị quấn vải trắng, băng gạc màu trắng dần bị nhuộm đỏ.

Sắc mặt Thanh Mai tái nhợt, không còn sức nằm nghiêng trên giường bệnh, trên đầu truyền đến từng cơn đau đớn khiến chân mày bà nhíu chặt lại.

Nghe tiếng đẩy cửa, mặt Thanh Mai hiện vẻ vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người đến, vẻ mặt lập tức trở nên cứng ngắc.

"Thím, chú bảo tôi đến thăm thím."

"Đó không phải là chú của cậu." Thanh Mai đưa mắt nhìn đi chỗ khác: "Cậu cũng không phải cậu."

Trình Thư Dịch cười cười ngồi xuống trước mặt Thanh Mai: "Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là... Tôi đang làm chuyện mà tôi muốn làm, tôi muốn Trình Dục Tường nhà tan cửa nát."

Nghe vậy, vẻ mặt Thanh Mai không thể tin: "Ông ấy chính là chú của cậu, cậu biết, ông ấy có thể xem cậu như con trai ruột, sao cậu có thể..."

"Chú sao? Bà thấy ông ấy có những anh em khác sao? Lời như vậy mà cũng có thể tin được thì ngốc đến mức nào chứ? Ông ấy bỏ rơi mẹ tôi, để tôi sống những ngày không bằng cả chó lợn, dựa vào đâu chứ?"

Trình Thư Dịch cười như điên, sau đó trừng mắt nhìn Thanh Mai, ánh mắt khiến bà ta khiếp sợ.

"Tất cả những nỗi đau của tôi đều do ông ta gây ra, ông ta có trách nhiệm bù đắp cho tôi, trả lại cho tôi."

"Nhưng mà ông ấy đã cố gắng bồi thường cho cậu, sau này tất cả nhà họ Trình sẽ đều là của cậu, lúc cậu đến, ông ấy vui biết chừng nào, ông ấy đang bù đắp tình thương của cha cho cậu." Nước mắt của Thanh Mai chảy xuống, tất cả những chuyện này không phải những điều mà bà ta muốn thấy.

Bà không biết Trình Thư Dịch lại là con trai của Trình Dục Tường, càng không biết anh ta xuất hiện là để trả thù Trình Dục Tường, nhưng nếu trước đây Trình Thư Dịch đã trải qua cuộc sống cực khổ, không có tình thương của cha, vậy bây giờ có rồi, không phải là nên quý trọng gấp đôi sao?

Nhưng mà cậu ta lại hủy hoại tất cả.

"Bà nghĩ rằng tôi xuất hiện là muốn nhận được tình thương của cha mà Trình Thư Dịch này ghét bỏ sao? Hay là vì hưởng vinh hoa phú quý? Tôi nói cho bà biết, tôi không hiếm lạ gì! Tôi muốn ông ta chết, muốn ông ta nếm hết tất cả đau khổ, đòi lại tất cả những gì tôi đã trả qua."

Thanh Mai nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy dài: "Nhưng mà bây giờ ông ấy đã không phải là ông ấy, trong người ông ấy là một con quỷ xa lạ, cậu muốn trả thù ông ấy, nhưng bây giờ lại bị ông ấy ức hiếp dằn vặt, không nên như vậy."

"Không cần bà thương hại, đồ của ông ta tôi không hiếm lạ."

"Thư Dịch, cháu đi đi, thím xin cháu, cháu mau đi đi, rời khỏi nhà họ Trình này đi."

Nếu Trình Thư Dịch là con trai duy nhất của Trình Dục Tường, bây giờ ông ấy đã bị điên rồi, vậy thì con trai duy nhất của ông ấy không thể có chuyện.

Trình Thư Dịch cười một tiếng, tiếng cười lạnh lẽo đến mức khiến Thanh Mai lạnh cả sống lưng: "Thím vẫn nên lo lắng cho chính bản thân thím đi, hay là... người nhà của thím?"

Nghe vậy, ánh mắt của Thanh Mai đầy phẫn hận, nhìn chằm chằm Trình Thư Dịch.

Không đúng!

"Thư Dịch, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng làm tổn thương Lăng Lăng bọn họ, họ vô tội..."

"Chẳng lẽ bà không vô tội sao? Trên đời này có ai không vô tội? Nhưng mà ai cũng không thể trốn được."

Hai mươi bảy năm trước, người phụ nữ trong thôn đó không vô tội sao? Bị người ta làm nhục, lại còn bị chồng mình đánh đến chết đi sống lại.

Đứa trẻ chưa tròn một tuổi kia không vô tội sao? Hơn hai mươi năm cuộc đời của anh ta không vô tội sao?

Ai cũng không có quyền lựa chọn.

"Cháu gái của bà có lòng tốt đến thăm bà, bà biết nên làm thế nào chứ?"

Nói xong, Trình Thư Dịch không quay đầu lại, rời khỏi phòng bệnh, để lại một mình Thanh Mai ngồi chảy nước mắt, một giây sau, cửa phòng lại mở ra, Thanh Lăng và Chúc Hạ Dương đến.

Thanh Mai nhanh chóng lau đi nước mắt chưa kịp khô, giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà vẻ mặt vẫn rõ ràng như cũ.

Bình Luận (0)
Comment