Từ bệnh viện đi ra, vẻ mặt của Thanh Lăng càng nặng nề hơn.
"Chị, em không tin là cô em té bị thương, nếu như là té bị thương, sao đầu lại bị thương nặng như thế, còn những chỗ khác lại không sao? Chuyện này cũng quá không hợp lý rồi."
Chúc Hạ Dương suy nghĩ một lát, cũng thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng mà trên người bà ấy không hề có hơi thở nào khác, theo lý thì không bị tà vật quấy phá.
"Gần đây cô có hơi lạ, cũng lâu rồi không gặp anh Thư Dịch, em cũng không được đến nhà dượng, có phải gần đây nhà họ xảy ra chuyện gì không?"
Chúc Hạ Dương vỗ vỗ vai an ủi Thanh Lăng: "Không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều, chị giúp em điều tra thử."
"Vâng, cảm ơn chị."
Mạc Thần quay về Đảo Thành, Mập Mạp cũng về nhà mình, dù sao thành phố Thanh Phong này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta cũng không dám một mình ở lại kí túc xá.
Khỉ Gầy xin giấy nghỉ học rời khỏi ký túc xá, anh ta cũng không dám ở lại thành phố Thanh Phong, nếu không... Không biết lúc nào sẽ chết giống như Hổ Vằn.
Nên dù lần này kiểu gì cũng phải xin nghỉ học, sau đó thu dọn đồ đạc của mình về quê, sau này cũng sẽ không đến chỗ quái quỷ này nữa.
Thu dọn đồ đạc xong, Khỉ Gầy vừa đi xuống lầu đã thấy được Diệp Thanh Ninh đang đi đến.
Hôm nay Diệp Thanh Ninh mặc một bộ váy trắng ngắn, mặc dù mặc đồ ấm, nhưng mà nhìn chân chẳng khác gì như đang không có gì quấn quanh cả. Quần áo bó sát người làm nổi bật dáng người hoàn hảo.
Diệp Thanh Ninh là hoa hậu giảng đường của đại học Thanh Phong, cũng là nữ thần trong lòng khỉ gầy, anh ta có nằm mơ cũng muốn ôm người đẹp này vào lòng, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của cô ta, đụng chạm vào cơ thể mềm mại kia.
Nhưng mà Diệp Thanh Ninh lại cách anh ta rất xa, sau khi Diệp Thanh Ninh và Mạc Thần qua lại thân thiết, mấy người đều cho là Diệp Thanh Ninh là con mồi của Mạc Thần, ngay cả Hổ Vằn cũng bỏ ý định với cô ta.
Nên suy nghĩ của mình cũng chỉ có thể để trong lòng.
Diệp Thanh Ninh nhìn thấy Khỉ Gầy, bước lên nịnh nọt cười: "Là Khỉ Gầy sao, mấy người họ đâu rồi?"
"À... Mình cũng không biết bọn họ đâu." Khỉ Gầy gãi gãi đầu, gương mặt ửng đỏ.
"Vậy sao, cậu cầm hành lý là muốn về quê sao?"
"Ừm!"
Khỉ Gầy khó có thể kiềm chế được sự vui sướng trong lòng, trước đó anh ta chỉ đứng xa xa nhìn nữ thần này thôi, hôm nay còn có thể nói chuyện với cô ta, đúng là chết cũng không hối tiếc.
"Thật đáng tiếc mà, sau này sẽ không được gặp cậu nữa, mấy hôm nay thời tiết cũng lạnh, không ngại thì chúng ta đi uống một chén đi?"
Nghe vậy, hai mắt Khỉ Gầy mở lớn, ánh mắt hoàn toàn nhìn trên người cô, nhìn dth lắc lắc người, anh ta thật sự muốn nhào đến ngay lúc này.
Ai nói là nghèo hèn thì không thể nhúng chàm hoa hậu giảng đường! Ai nói không có tiền không có sắc thì chỉ có thể chảy nước miếng? Không chừng hôm nay Khỉ Gầy anh ta sẽ có thể bắt được yêu tinh này.
Khỉ Gầy đi theo Diệp Thanh Ninh đến một quán bar âm u, điều Khỉ Gầy không ngờ chính là, vừa đi vào Diệp Thanh Ninh đã trực tiếp kéo lấy anh ta, kéo anh ta đến gần một phòng bao.
Trong khoảnh khắc đó, Khỉ Gầy cảm tưởng như là mình bị điện giật vậy, ném hành lý trên tay xuống đất, để mặc Diệp Thanh Ninh đè mình vào vách tường.
Buổi tối, Chúc Hạ Dương đang cùng mọi người ăn tối, tin tức trên TV đang phát thu hút sự chú ý của cô.
Nhìn gương mặt và nguyên nhân tử vong quen thuộc trên TV, Chúc Hạ Dương buông chén đũa trong tay xuống, vội vàng chạy ra ngoài.