Bên trong phòng làm việc nhà họ Trình, Trình Dục Tường tát Trình Thư Dịch một cái, anh ta va vào vách tường rớt xuống, Trình Dục Tường ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Thanh Ninh, chỉ thấy Diệp Thanh Ninh từ từ đi đến, ngồi xuống ghế.
"Ha ha ha, chịu đánh như vậy, đúng là một đồ chơi tốt."
Trình Thư Dịch từ dưới đất bò dậy, đưa tay che ngực, không liếc mắt nhìn hai người, có vẻ như cử chỉ thân mật của hai người không hề liên quan đến anh ta,
"Thân thể này đã sắp đến cực hạn, ta nhất định phải có được thân thể của cô ta trong thời gian ngắn nhất."
Trình Dục Tường bỗng nhiên cười như điên, trong ánh mắt đầy dục vọng và dã tâm: "Ha ha ha, chỉ cần có được thân thể đó, ta có thể là chúa tể của thế giới này."
Trình Thư Dịch không quan tâm chúa tể của thế giới này là ai, cũng không quan tâm thân thể của Chúc Hạ Dương chứa sức mạnh lớn đến đâu, mục đích của anh ta chỉ có một, đó chính là khiến Trình Dục Tường chết.
Trước đây Yêu Ma dẫn anh ta đến bên cạnh Trình Dục Tường, chỉ cần anh ta nghe theo lệnh y thì có thể nắm được mạng sống của Trình Dục Tường.
Dù sao thì bản thân mình cũng đã chịu biết bao nhiêu đau khổ, đã tự nhiên thành thói quen, dù sau này có cực khổ thế nào, anh ta đều có thể chấp nhận.
Dù anh ta thịt nát xướng tan, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục, anh ta cũng muốn trả thù Trình Dục Tường.
"Ông đã nói muốn dâng thân thể Trình Dục Tường cho tôi."
"Yên tâm, tôi sẽ đưa cậu." Trình Dục Tường cười lớn đứng dậy, ôm lấy cơ thể dtb ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng ngủ.
Trình Thư Dịch đứng dậy đến công ty một chuyến, bây giờ là giờ làm việc, phòng khách cũng không có ai, Khương Mịch thấy vết thương trên mặt Trình Dục Tường, vội vàng đón tiếp.
Gương mặt đẹp trai như thế lại bị thương, nhìn thật đáng lo mà.
"Giám đốc Trình, anh bị thương rồi! Mau đi xem thử đi." Khương Mịch hô lên.
Trình Thư Dịch nhìn cô gái nhỏ đang gào trước mặt mình, trong lòng có hơi sửng sốt.
Phòng làm việc của anh ta có hòm y tế, đang định đi vào xử lý, không ngờ đến là cô gái này lại xông đến kêu la om sòm, chọc cho những nhân viên đang làm việc đều nhìn lại.
Anh ta đẩy tay Khương Mịch ra, đang định đi ra, lại bị kéo lại: "Giám đốc Trình, vết thương trên mặt nếu không bị xử lý sẽ nhiễm trùng, đến lúc đó để lại sẹo sẽ xấu."
Trình Thư Dịch trừng mắt nhìn cô gái có vẻ thành thật này, dùng một tay cầm lấy cổ tay kia, bỗng kéo ra khiến cô ấy xém chút nữa đã ngã sấp xuống, kính mắt cũng rơi trên mặt đất. Nhưng mà anh ta cũng không đưa tay đỡ, mà tiếp tục kéo cô ấy đến cửa thang máy.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều líu lưỡi.
Từ lần trước sau khi tin đồn giám đốc Trình và cô bé thu ngân đồn khắp công ty, ban đầu có nhiều người không tin lắm, hôm nay nhìn thấy, muốn không tin cũng không được.
Trên đường đi, những người nhìn thấy cảnh này đều rớt cằm kinh ngạc, mà sau khi Trình Thư Dịch kéo Khương Mịch đến phòng làm việc thì đóng cửa khiến Khương Mịch rất căng thẳng.
Mình chỉ quan tâm anh ta thôi, lẽ nào vậy cũng chọc giận anh ta?
Còn cho rằng mình đã nói sai?
Trình Thư Dịch ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nói: "Qua bên kia lấy hòm y tế lại đây."
"À."
Đặt hòm y tế lên bàn sau đó đứng một bên, Trình Thư Dịch lại không nhịn được nói: "Không phải cô muốn giúp tôi xử lý vết thương sao, còn không mau nhanh lên."
"À... à!"
Khương Mịch cầm thuốc trong tay, nhìn gương mặt trước mặt này, tim đập thình thịch không ngừng, ngay cả tay cũng run lên.
Vì đã không còn mắt kính nên Khương Mịch không nhìn rõ vết thương của Trình Thư Dịch, không thể làm gì khác hơn là cầm bông gòn thấm cồn dí sát vào mặt Trình Thư Dịch, khoảng cách giữa hai người vô thức trở nên mập mờ.