Trình Thư Dịch nhìn Khương Mịch vừa chăm chú vừa căng thẳng xử lý vết thương cho mình, tháo mắt kính rồi, nhìn cô càng xin đẹp, động tác nhìn ngốc nghếch lại có vẻ đáng yêu.
Lông mi dày dày lại càng làm đôi mắt cô đẹp hơn, gương mặt nhỏ trắng nõn không hề tì hết, không biết có phải do căng thẳng không mà cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn môi dưới, miệng tỏa ra mùi hương ngọt ngào, hấp dẫn không gì sánh được.
Vóc người của Khương Mịch kém hơn Diệp Thanh Ninh một chút, nhưng mà lúc mặc đồ công sở cũng rất nổi bật, hơn nữa cả người Trình Thư Dịch dựa vào ghế sofa, vì để mình thấy rõ hơn nên cô không thể không quỳ gối lên ghế sofa, chồm người về phía trước.
Mà chỗ đầu gối Khương Mịch tì vào lại ở giữa hai chân của Trình Thư Dịch.
Trình Thư Dịch ho nhẹ một tiếng, lại có vẻ như hơi không kiềm chế được sự mơ màng trong lòng.
Mà Khương Mịch khi nghe Trình Thư Dịch ho nhẹ lại càng tỏ vẻ sốt ruột: "Giám đốc Trình đau sao? Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay hơn."
Chết tiệt!
Trình Thư Dịch siết chặt nắm đấm.
Anh ta đã thử qua rất nhiều phụ nữ, lúc trước khi ở chỗ của chú Lôi, có dạng phụ nữ nào mà anh ta chưa từng gặp chứ.
Có lẽ là vì từ nhỏ đã nhìn thấy, Trình Thư Dịch không hề yêu thích chuyện nam nữ, anh ta đã từng gặp rất nhiều phụ nữ thu hút, dù là Diệp Thanh Ninh cũng chưa từng khiến anh ta động tình, sao bây giờ lại có phản ứng với cô gái này chứ?
Sau khi quấn băng gạc lên vết thương xong, Khương Mịch nhìn gương mặt dán băng gạc lại càng có vẻ quyến rũ hơn này, mặt tự nhiên đỏ lên.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của Khương Mịch, Trình Thư Dịch thầm mắng một tiếng, lập tức xoay người đè cô xuống dưới người mình.
"Giám đốc... Trình!"
Nhìn gương mặt kinh ngạc của Khương Mịch, cứ như là một con thỏ nhỏ vậy, khiến anh ta càng muốn nuốt luôn.
"Nếu như hôm nay tôi muốn cô, cô sẽ hận tôi sao?"
"Sao chứ?" Gương mặt nhỏ của Khương Mịch đỏ như quả táo, mở lớn hai mắt, nín thở!
Cô không nghe lầm chứ?
Lời của giám đốc Trình là có ý gì?
Trình Thư Dịch thấy Khương Mịch không trả lời, bèn cởi nút áo trước ngực cô, vùi đầu vào cổ cô.
"Không... Không muốn!"
Khương Mịch nhắm hai mắt lại, khóe mắt ướt át, nhìn khiến người ta thương tiếc.
Trình Thư Dịch có thể cảm nhận được cơ thể cô run lên, anh ta vậy mà lại mềm lòng, từ từ đứng dậy khỏi người cô.
Trước đây dù gặp dạng phụ nữ nào, anh ta cũng nhanh chóng tiến vào. Nhưng mà lúc này...
Nhìn Khương Mịch bỗng bò sang mộ bên đứng dậy, cài chắc lại nút áo của mình, sau đó cố gắng lau nước mắt trên mặt, vậy mà trong lòng anh ta lại cảm thấy khó chịu.
Cô gái này, phản ứng đầu tiên không phải nên chạy sao?
"Giám đốc Trình, tôi có thể mượn giấy và nước không?"
Tuy Trình Thư Dịch không biết cô muốn làm gì, nhưng mà vẫn gật đầu một cái, nhìn cô run rẩy rút mất tờ giấy trước mặt mình, sau đó lại thấm ít nước lau mặt mình.
"Không phải cô nên hoảng sợ chạy ra ngoài sao?" Khóe miệng Trình Thư Dịch hơi mỉm cười, trong đó xen lẫn chút bi thương.
Khương Mịch nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: "Tôi tin giám đốc Trình không phải là người xấu, nếu bây giờ tôi quần áo xốc xếch khóc lóc chạy ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của giám đốc Trình, bản thân cũng không tránh được bị bàn tán. Chuyện như vậy cả tôi và anh đều không muốn xảy ra, tôi mong là cả tôi và giám đốc Trình đều sẽ quên chuyện hôm nay."
Sau đó Khương Mịch mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
Trình Thư Dịch nhìn dáng người mảnh khảnh, trong lòng xuất hiện cảm giác chưa từng có, khiến anh ta ngẩn ra.
Cô gái này, không hề giống với những cô gái anh ta đã gặp.