Lúc Chúc Hạ Dương đến hiện trường, pháp y đang định cho người đưa thi thể đi, Chúc Hạ Dương vội vàng ngăn cản.
Đây là một bãi cỏ hoàn toàn trống trải, xung quanh không hề có bất cứ dấu vết gì, chỉ có chỗ mà thi thể nằm chảy đầy máu, nhuộm bãi cỏ thành một màu đỏ.
Mà thi thể đó chính là Khỉ Gầy.
Chỗ cổ của Khỉ Gầy máu thịt be bét, chỉ còn dính một miếng da, cứ như là bị thứ gì đó trực tiếp xuyên qua.
Vũ khí rất khó có thể gây ra vết thương như vậy, nhưng mà nhất thời Chúc Hạ Dương lại không nghĩ ra vật gì đã gây ra vết thương như vậy.
Lúc Nhiếp Chi Dư nhìn thấy Chúc Hạ Dương, dáng vẻ rất bất mãn đi qua bên cạnh cô, hạ lệnh đưa thi thể đi.
"Chúc tiểu thư, cảnh sát phá án, người không có phận sự không được can thiệp, đây là hiện trường phát hiện vụ án, không được phép tùy tiện ra vào."
Nói xong, Chúc Hạ Dương gọi mấy cảnh sát đang đứng cạnh dây giăng: "Hiện trường vụ án có thể cho người khác tùy ý ra vào sao, nếu làm hư hiện trường, anh gánh nổi trách nhiệm không?"
Cảnh sát bị la có vẻ đắn đo, trong lòng có nỗi khổ khó nói.
Chúc Hạ Dương này chính là trừ tà sư đứng đầu thành phố Thanh Phong, càng là ân nhân của thành phố Thanh Phong, đội trưởng Lưu cũng đã nói, mặc kệ là vụ án gì, chỉ cần Chúc tiểu thư xuất hiện, dù là bất cứ lý do gì thì cũng không được ngăn cản cô kiểm tra hiện trường.
Mà đội phó lại vì chuyện này mà dạy dỗ mình.
"Người đâu, mời Chúc tiểu thư đi." Nhiếp Chi Dư quát Trương Trực Nam ở bên cạnh.
Trương Trực Nam chần chừ một lát, tuy là quan hệ giữa anh ta và Chúc Hạ Dương cũng không tốt lắm, nhưng mà với thân phận của Chúc Hạ Dương bây giờ, mình cũng không đắc tội nổi.
"Đội phó, chuyện này có vẻ không ổn đâu, đội trưởng Lưu ông ấy..."
Nghe vậy, Nhiếp Chi Dư căm tức quay đầu nhìn Trương Trực Nam, ánh mắt có vẻ hơi đáng sợ, khiến Trương Trực Nam cảm thấy sửng sốt,
Lẽ nào là vì mình nhắc đến đội trưởng Lưu?
"Bây giờ cậu là cấp dưới của Nhiếp Chi Dư tôi, không cho phép nhắc đến người khác trước mặt chủ của mình."
Trương Trực Nam siết chặt hai nắm đấm, cố nén lửa giận trong lòng.
Nhiếp Chi Dư đang xem mình là một con chó sao?
Tuy Trương Trực Nam mình chỉ là một cảnh sát quèn, nhưng mà trước đó lúc đi theo đội trưởng Lưu cũng rất có tương lai, tên Nhiếp Chi Dư này lại không muốn Lưu Nhất Thiên được sống tốt, dám đòi anh ta đến làm việc cho mình.
Mấy ngày này đi theo Nhiếp Chi Dư, Trương Trực Nam đã hiểu dã tâm của gã ta, mặc dù trước khi đến thành phố Thanh Phong chỉ gã chỉ là một cảnh sát quèn, không biết tại sao khi được điều đến đây lại có thể làm đội phó, hơn nữa dã tâm cũng không nhỏ.
Gã ta muốn thay thế vị trí của Lưu Nhất Thiên, ngồi lên vị trí cao hơn.
"Đội phó Nhiếp không cần làm khó người khác, tôi tự đến sẽ tự đi, hơn nữa việc của Chúc Hạ Dương tôi vẫn chưa đến lượt ông quyết định."
Nói xong, Chúc Hạ Dương khí thế quay người đi, Nhiếp Chi Dư hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, Trương Trực Nam đứng sau lưng lại hơi mỉm mỉm môi.
Nhiếp Chi Dư nhìn bóng lưng của Chúc Hạ Dương, cười khẩy, dù Dư Văn và người dân của thành phố này có kính nể Chúc Hạ Dương thế nào, Nhiếp Chi Dư gã cũng không xem cô ra gì.
Không phải chỉ là một con nhóc sao, xem thử cô ta có thể vinh quang được bao lâu, đợi khi Nhiếp Dư Chi leo lên được đầu cành, nhất định sẽ giẫm cô ta dưới chân!
Về vụ án lần này, Nhiếp Chi Dư rất nhanh đã công bố kết quả, cũng không công bố tình hình thật sự của Khỉ Gầy với công chúng, mà chỉ đổ tội vụ án lần này là do không may.
Chúc Hạ Dương thấy, chẳng qua gã chỉ vì lợi ích trước mắt nên muốn kết án sơ sài, chứng minh bản thân lợi hại mà thôi.