Đi ngang qua tiệm hoa của Thanh lăng, lúc Chúc Hạ Dương đi vào đúng lúc Thanh Lăng đang xếp những bông hoa bách hợp lại, cắm vào bình hoa.
"Chị, sao chị lại đến đây?"
Nhìn thấy Chúc Hạ Dương, vẻ mặt của Thanh Lăng vui mừng, còn có vẻ vui hơn là nhìn thấy người yêu.
Mẹ của Thanh Lăng vội vàng cầm một chén nước nhét vào tay Chúc Hạ Dương, vừa cười vừa nói: "Tiểu Hạ uống nước đi, chuyện của ba Lăng Lăng, đều nhờ có cháu!"
"Dì khách sáo rồi."
"Vậy cháu nói chuyện với Lăng Lăng đi." Nói xong bà ấy cầm lấy hoa trong tay Thanh Lăng.
Chúc Hạ Dương nhìn cửa hàng bán hoa của Thanh Lăng, sau đó nói: "Gần đây thành phố Thanh Phong không yên, để an toàn, mọi người hãy cầm theo cái này bên người, trước cửa và cửa sổ đều phải treo một chiếc gương, đồng thời chiếu mặt gương ra ngoài."
Thanh Lăng cầm lấy mấy lá bùa của Chúc Hạ Dương.
"Cảm ơn chị, cô của em bà ấy..."
"Yên tâm, tối nay chị sẽ lại đến bệnh viện tìm bà ấy." Chúc Hạ Dương dừng một chút, lại nói thêm: "Đừng tiếp xúc với mấy thứ đồ kỳ lạ, nếu như thấy có gì không đúng thì nhất định không được làm bừa."
"Vâng, chị Hạ yên tâm đi, em sẽ nói với ba mẹ."
Lúc Chúc Hạ Dương đi, mẹ của Thanh Lăng cầm một bó hoa đi đến, đưa cho Chúc Hạ Dương.
Đóa hoa bách hợp màu trắng bọc trong giấy bọc màu xanh lam, điểm xuyết thêm những ngôi sao màu hồng nhạt, nhìn vào rất dịu nhẹ. Hơn nữa mùi thơm ngát còn thấm vào tận ruột gan, khiến khóe môi Chúc Hạ Dương nhếch lên nụ cười.
"Cảm ơn dì!"
Ôm hoa trong lòng, Chúc Hạ Dương đi trên đường lớn vào ban đêm, từng cơn gió lạnh thổi qua lay động khăn quàng cổ màu đỏ của cô.
Chúc Hạ Dương đưa tay sửa lại một chút, cầm tay giữ chặt khăn quàng cổ tiếp tục đi về phía trước.
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, Chúc Hạ Dương nhìn cái bóng đổ dài trên mặt đất, dừng lại, chẳng biết Diệp Thanh Ninh và Trình Thư Dịch đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Thấy hai người, Chúc Hạ Dương vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Diệp Thanh Ninh.
"Thế nào, nhìn thấy chúng tôi nên không vui sao?" Diệp Thanh Ninh bám vào vai của Trình Thư Dịch, ánh mắt ma mị nhìn Chúc Hạ Dương, mà Trình Thư Dịch cũng không có phản ứng gì về hành động của cô ta.
"Đã trễ vậy rồi, sao em còn ở đây?" Trình Thư Dịch bình tĩnh hỏi.
Chúc Hạ Dương bĩu môi, lạnh lùng trả lời: "Hai người có thể ở đây, còn tôi lại không được sao?"
Chuyện lấy được roi Trấn Tà và đi cùng mình đến trấn Khê Cổ là âm mưu của Trình Thư Dịch, Chúc Hạ Dương không rõ lắm tại sao anh ta lại làm như vậy, hơn nữa cũng đã nhìn rõ con người của Diệp Thanh Ninh, Chúc Hạ Dương cũng không muốn có liên quan gì đến hai người này.
Trình Thư Dịch khẽ cười nói: "Cũng không phải vậy, chỉ là đã trễ thế này rồi, một mình em ở đây không phải sẽ nguy hiểm sao, nếu gặp phải biến thái thì phải làm sao?"
"Ai mà thèm người xấu như vậy?"
Nhìn thấy hai người trò chuyện qua lại vui vẻ, Diệp Thanh Ninh bĩu môi sau đó dùng tay ôm lấy Trình Thư Dịch.
"Chúc Hạ Dương, cô còn nói cô và Thư Dịch không có quan hệ gì, bạn gái chính thức là tôi vẫn đang ở đây, cô có biết xấu hổ hay không!"
Chúc Hạ Dương bất đắc dĩ liếc mắt một cái, vốn không định để ý đến cô ta, nhưng mà Diệp Thanh Ninh lại nói thêm: "Trong nhà có cả đống đàn ông còn chưa đủ, sao cô lại lẳng lơ như vậy chứ?"
"Bốp!"
"Cô dám đánh tôi!" Diệp Thanh Ninh tức giận trừng mắt Chúc Hạ Dương, sau đó ôm lấy một bên mặt, dáng vẻ đáng yêu bám vào người Trình Thư Dịch, mà Trình Thư Dịch lại không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn gương mặt của Chúc Hạ Dương.