"Thư Dịch, cô ta đánh em, anh giúp em đánh lại đi."
"Tôi có việc đi trước!" Trình Thư Dịch nói xong để mặc Diệp Thanh Ninh lại, trực tiếp đi mất.
Diệp Thanh Ninh thấy thế tức giận đến mức giậm chân, hung dữ trợn mắt nhìn Chúc Hạ Dương: "Cô chờ đi, rôi sẽ khiến cô hối hận."
"Tôi sẽ chờ!"
"Chúc Hạ Dương, thật không biết cô có khả năng dụ dỗi gì, khiến tất cả đàn ông đều vây quanh mình, đúng là không biết xấu hổi!"
"Những lời này phải nói cô mới đúng, tôi không biết sao mà cô có thể nói ra được như vậy." Trong lòng Chúc Hạ Dương kinh ngạc.
Sao Diệp Thanh Ninh có thể mặt không biểu cảm, tim không đập nhanh nói ra câu như vậy chứ?
Rõ ràng là cô ta tự mơ ước Trình Thư Dịch, sau khi hai người thành người yêu, cô ta vẫn còn làm việc dơ bẩn với người khác, sau đó lại lập tức có thể rúc vào lòng Trình Thư Dịch làm nũng.
Tố chất tâm lý của người phụ nữ này đúng là mạnh mẽ.
"Tôi nhất định sẽ không nhường Trình Thư Dịch cho cô, nếu cô dám có ý gì với anh ấy, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận. Bên cạnh cô có nhiều người như vậy, không biết nếu hủy hoại một hai người thì cô có đau lòng không nhỉ?"
ttn khẽ cười, trong khoảnh khắc đó, Chúc Hạ Dương nhìn thấy được sự độc ác trong ánh mắt cô ta.
Khiến cô cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Không biết tại sao ban nãy khi vừa nhìn thấy Diệp Thanh Ninh, Chúc Hạ Dương đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà không biết là tại sao.
Diệp Thanh Ninh xoay người chuẩn bị rời đi, Chúc Hạ Dương bắt lấy cổ tay cô ta, đúng lúc chạm vào chỗ cổ tay trước đây bị Dạ Minh làm bỏng, chỉ thấy vẻ mặt cô ta tái xanh, một chất lỏng màu đen thấm ướt khăn tay màu trắng.
"Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám làm tổn thương người bên cạnh tôi, tôi sẽ khiến cô trả giá gấp nhiều lần. Nếu cô đụng đến bọn họ một, tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá gấp trăm nghìn lần."
"Đau chết mất, buông ra, đồ điên."
Chúc Hạ Dương không muốn tranh cãi với cô ta, nếu không... cô cảm thấy mình thật sự sẽ biến thành kẻ ngốc.
Thả lỏng bàn tay mặc kệ cô ta tránh ra, Chúc Hạ Dương xoay người rời đi.
"Chúc Hạ Dương, tôi sẽ khiến cô không cười nổi."
Ánh mắt Diệp Thanh Ninh ngập tràn hận ý, chỉ thấy đôi mắt của cô ta bỗng biến thành màu đen, sau đó lại biến mất. Chúc Hạ Dương bỗng quay đầu, nhìn Diệp Thanh Ninh đang trừng mắt nhìn mình có vẻ rất khác thường, trong lòng nghi ngờ.
Ban nãy là ảo giác của cô sao?
Luồng tà khí mạnh mẽ đó là chuyện gì?
Lẽ nào Yêu Ma đang ở gần đây?
Diệp Thanh Ninh xoay người rời đi, Chúc Hạ Dương cũng ôm đóa hoa trong tay đi mất, sau đó di động lại vang lên, là Trình Thư Dịch.
Tắt đi, vừa bỏ điện thoại vào túi quần, điện thoại di động lại vang lên.
"Vương tự, chặn cuộc gọi của anh ta."
"Chị gái nhỏ, anh trai này cũng không tệ lắm, chị chắc chắn không muốn suy nghĩ lại sao?"
Có vẻ như cảm nhận được sát khi trên người Chúc Hạ Dương, Vương Tự vội vàng chặn số của Trình Thư Dịch, một giây sau, một dáng người quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Tên Trình Thư Dịch này đúng là bám dai như đỉa.
"Bây giờ ghét tôi đến vậy sao?" Trình Thư Dịch đút hay tay trong túi quần, đèn đường chiếu thẳng xuống soi lên mặt anh ta, anh ta khẽ nhếch lên một nụ cười có vẻ đau thương và bất đắc dĩ, lại khiến Chúc Hạ Dương không ghét nổi."
"Anh còn muốn làm gì nữa, tốt nhất đừng đi theo tôi, tôi không muốn bị bạn gái anh làm phiền."
"Cô ta có thể là bạn gái của bất cứ ai, nhưng chắc chắn không phải bạn gái tôi, với tôi mà nói, cô ta chỉ là một món đồ chơi lăn giường mà thôi." Trình Thư Dịch đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, lẳng lặng nhìn cô.
"Anh thật sự không quan tâm?"
Trần Thư Dịch cực kỳ lạnh nhạt nói: "Một món hàng ai cũng có thể chơi nát, có gì đáng quan tâm? Hơn nữa, em cảm thấy tôi sẽ thật sự quan tâm cô ta?"