Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298: Nghiêm Túc Cùng Lắm Được Ba Giây

Chương 298: Nghiêm túc cùng lắm được ba giây




Nhìn ánh mắt hút hồn của Trình Thư Dịch, Chúc Hạ Dương nuốt nước miếng một cái.

Quả nhiên người này chỉ nghiêm túc cùng lắm được ba giây.

Anh ta từng bước lại gần Chúc Hạ Dương, Chúc Hạ Dương từng bước lùi về phía sau, bị chặn bởi bức tường.

"Anh... lại nổi điên gì chứ?"

Trình Thư Dịch đặt tay lên tường, ánh đèn đường chiếu sáng lên mặt anh ta, mỗi đường nét trên mặt đều trở nên trong suốt hơn, đôi môi đỏ thắm kia cũng rất là hút hồn.

Mặt của anh ta từ từ áp sát lại gần Chúc Hạ Dương, mà Chúc Hạ Dương đang dựa vào tường bỗng cong đầu gối lên, đang định khiến anh ta thử cảm giác đau thương, chỉ thấy một luồng khí vô hình đánh bay anh ta, khiến anh ta văng ra thật xa, sau đó rơi xuống đất.

"Đậu xanh!"

Thấy Trình Thư Dịch ôm ngực ho khan một lúc lâu, Chúc Hạ Dương nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

Nếu là mình ra tay thì cũng chỉ có chỗ kia đau nhức, nhưng mà Bảo Bảo ra tay thì hoàn toàn không biết nặng nhẹ, dù trước mặt là quỷ hay người thì cứ đánh mạnh trước rồi nói.

"Bảo Bảo mới không có mặt một lát thôi mà mẹ đã bị theo dõi, đúng là bên người của mẹ cần một sứ giả hộ hoa thực lực siêu quần như con."

"Lần sau con ra tay cẩn thận một chút, nếu lỡ tay giết chết thì phải làm sao?" Chúc Hạ Dương nói xong ôm Bảo Bảo vào lòng, từ từ đi về phía Trình Thư Dịch.

Tất nhiên Trình Thư Dịch cũng nhìn thấy đứa nhóc trong lòng Chúc Hạ Dương, anh ta đã được trải nghiệm sức mạnh to lớn của nó.

"Chưa chết đấy chứ?"

"Chưa chết." Anh ta ngồi trên đất, trên mặt cười tự giễu.

"Có thể nhìn thấy nó đúng không?"

Thấy Trình Thư Dịch gật đầu, Chúc Hạ Dương lại hỏi: "Anh có thể nhìn thấy những thứ mắt thường của con người không thể nhìn thấy sao, trước đó khi quỷ hồn của Lý Thành ở bên cạnh chú anh, rõ ràng anh biết rõ, tại sao lại không nói ra?"

"Tôi nói thì có ai tin sao? Tôi cũng không muốn bị người ta xem là quái vật."

Chúc Hạ Dương không tin đây là lý do mà anh ta không nói ra.

"Thân phận mà anh nói lúc trước, không giống với hiện tại."

Trình Thư Dịch cười một cái nói: "Đúng là không thể lừa được cô, tôi thật sự có thể nhìn thấy hồn của Lý Thành, tôi cũng đã biết ông ta ở cạnh chú mình rất lâu rồi, nếu như đã đợi rất lâu mà vẫn chưa làm gì chú tôi, tất nhiên là không cần lo lắng, vậy nên có nói hay không cũng không sao."

"Anh hận chú của mình sao?"

"Hận, tôi không hận người phụ nữ đó, nhưng lại hận ông ta nhất." Trình Thư Dịch lạnh lùng nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Tôi hận đến muốn xé nát ông ta."

Chịu đựng đau khổ nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới được quay về bên cạnh cha mình, lại chỉ có thể dùng thân phận cháu, ngay cả một tiếng cha cũng không được gọi, trong lòng anh ta nhất định là rất khó chịu.

Chúc Hạ Dương ngồi xuống bên cạnh anh ta, lẳng lặn nhìn về hướng anh ta đang nhìn, cứ như là đang muốn nhìn thử cảnh vật anh ta đang nhìn.

"Nhưng đó lại không phải là cách tháo gỡ tốt nhất, dù anh có trả thù ông ta, nhưng mà những điều trước đây anh từng trải qua cũng sẽ không thể xóa đi, còn không bằng bắt đầu lại.

Nhìn Trình Thư Dịch, Chúc Hạ Dương có thể nhìn thấy bản thân mình.

Cô cũng căm hận cha mẹ mình, dù ngay cả họ trông thế nào cũng không biết, nhưng mà cô hận họ.

Cô không dám chắc chắn là khi mình gặp họ, có khi nào cũng có tâm lý như Trình Thư Dịch không.

"Đây là con trai cô sao?"

"Đúng vậy, con trai tôi đáng yêu không?" Nói xong, Chúc Hạ Dương dùng hai tay bế Bảo Bảo lên trước mặt Trình Thư Dịch."

Bảo Bảo chớp chớp mắt to nhìn Trình Thư Dịch, mà Trình Thư Dịch lại nhẹ nhàng cười cười, quay mặt đi chỗ khác.

"Nếu như có một người, cô ấy làm cho cô có cảm giác kỳ lạ trước giờ chưa từng có, cô bị nước mắt của cô ấy làm cho xúc động, cô ấy lại bất ngờ không hề báo trước tồn tại trong lòng cô, người này..."

Bình Luận (0)
Comment