"Anh thích cô ấy!"
Nghe vậy, Trình Thư Dịch sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn Chúc Hạ Dương.
Có thể nói vẻ ngoài của Chúc Hạ Dương là nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa sức hút đặc biệt trên người sợ rằng cũng khiến bất cứ người đàn ông nào cũng không thoát được.
Nhưng dù đối mặt với một cô gái như vậy, trong lòng Trình Thư Dịch cũng không có cảm giác kỳ lạ đó, nhưng tại sao lại có cảm giác đó với Khương Mịch...
Chẳng lẽ thật sự đúng như Chúc Hạ Dương nói, đó là thích?
Tại sao mình lại thích người khác chứ?
Trình Thư Dịch dù thế nào cũng không nghĩ đến cô gái này có gì hấp dẫn mình, cũng không hiểu được tại sao một người luôn không có hứng thú gì với việc yêu đương trai gái, lại bỗng bị một cô gái không tiếp xúc nhiều hấp dẫn một cách không giải thích được.
"Người đó là ai, anh đừng nói với tôi là Diệp Thanh Ninh nhá."
Trình Thư Dịch lắc đầu.
"Chẳng lẽ là Thanh Lăng?" Chúc Hạ Dương ngạc nhiên.
Thấy anh ta lại lắc đầu, Chúc Hạ Dương nuốt nước miếng một cái, chần chừ một lúc lâu không nói nên lời, Trình Thư Dịch cắt đứt suy nghĩ của cô:
"Em đừng đoán, tôi sẽ không thích bất cứ ai, nhưng mà nếu là em thì không cần bàn đến người khác."
"Mẹ tôi chỉ có thể thích cha tôi, mẹ tôi sẽ không thích chú." Bảo Bảo bỗng nhiên hét lớn.
Trình Thư Dịch nhìn đứa bé trước mặt này, trắng trắng tròn tròn, trên mặt tràn đầy sự ngây thơ và rực rỡ, khác hẳn với mình hơn hai mươi năm trước.
"Thích thì hãy lập tức theo đuổi, không chừng người ta cũng thích anh, chỉ cần anh chủ động là có thể ôm người đẹp về."
Trình Thư Dịch cười khổ đứng dậy, Chúc Hạ Dương đưa tay định đỡ, đã thấy anh ta phất tay áo, sau đó vịn bức tường lảo đảo rời đi.
Cô đuổi theo, đưa tay đỡ anh ta, lại bị anh ta gạt ra.
"Anh không sao chứ, tôi đưa anh đến bệnh viện khám thử." Ban nãy Bảo Bảo ra tay không nhẹ, hơn nữa Trình Thư Dịch chỉ là một người thương, sao có thể chịu đựng được?
"Tôi không sao, bây giờ tôi chỉ muốn đến một chỗ mà cô chắc chắn sẽ không đến." Trình Thư Dịch quay đầu lại nhìn Chúc Hạ Dương, ánh mắt có ý cười, sau đó nói: "Nhà trước kia của tôi, nếu như em cũng không để ý chuyện bị người ta kéo đi ngủ một giấc, cô đi theo thì tôi cũng không ý kiến gì."
Thấy anh ta nói như vậy, nhà mà anh ta nói chính là quán bar ngày trước bị bán đi sao?
Nhìn thấy gương mặt Chúc Hạ Dương hiện lên sự kinh ngạc và ửng hổng, Trình Thư Dịch vừa cười vừa nói: "Nhưng mà tôi sẽ đau lòng!"
Nói xong, Trình Thư Dịch một tay đỡ tường, tay kia ôm bụng, từng bước đi về phía trước.
Chúc Hạ Dương nhìn bóng lưng của anh ta, từ từ đi theo.
Vì Trình Thư Dịch kiên quyết không đến bệnh viện, Chúc Hạ Dương không thể làm gì khác hơn là đón xe theo anh ta đến địa chỉ mà anh ta nói.
Sau khi xuống xe đứng trước quán Ba đèn màu rực rỡ, Chúc Hạ Dương chần chừ có nên đi vào không, mà Trình Thư Dịch lại đi thẳng vào.
"Em về đi, tôi ở đây sẽ không sao."
Nhìn Trình Thư Dịch đi vào, một lát sau, Chúc Hạ Dương xoay người rời đi."
Cô cũng không hiểu rõ cuộc đời của Trình Thư Dịch lắm, nhưng mà anh ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất định là khi làm chuyện gì cũng sẽ phải suy nghĩ kỹ, kể cả suy nghĩ muốn trả thù Trình Dục Tường.
Chúc Hạ Dương biết mình chỉ là một người đứng xem trong cuộc đời của anh ta, chỉ có thể khuyên bảo, nhưng không thể thay anh ta đưa ra quyết định, cũng không thể chỉ đứng ở góc độ của mình yêu cầu anh ta nên làm thế nào. Nhưng mà dù là thế nào, cô tin rằng Trình Thư Dịch cũng sẽ không làm ra chuyện gì khác người.
Đi trên đường lớn gió thổi lạnh, Chúc Hạ Dương nhìn trăng tròn treo lủng lẳng trên cao, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?"