Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300: Ai Cũng Không Cướp Được

Chương 300: Ai cũng không cướp được




Quán bar mà Trình Thư Dịch đến ở thành phố bên cạnh, đi nửa tiếng là đến, tuy gần như vậy nhưng mà Chúc Hạ Dương mới chỉ đến đây lần đầu.

Buổi tối ở đây khác với ở thành phố Thanh Phong, cảnh đêm ở thành phố Thanh Phong dù có tấp nập thế nào thì cũng có một cảm giác quạnh quẽ khó tả.

Mà lại khiến Chúc Hạ Dương có cảm giác ấm áp không thể nói thành lời.

Rõ ràng lần đầu đến đây, người đi trên đường cũng không nhiều, nhưng mà bầu trời ở thành phố này cũng có thể khiến lòng cô cảm giác được sưởi ấm.

Dù Trình Thư Dịch đã trải qua nhiều chuyện ở thành phố này như vậy, nhưng mà anh ta vẫn gọi nơi này là nhà.

Chúc Hạ Dương ôm Bảo Bảo trong lòng, dừng ở bên hồ, nhìn sóng gợn lăn tăn dưới ánh đèn, như suy nghĩ gì đó.

"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng mỉm cười, kéo áo mình trùm lấy Bảo Bảo, hành động này khiến Bảo Bảo rất hài lòng, cũng cảm thấy người trước mặt rất đáng yêu.

Thời tiết này tất nhiên là không ảnh hưởng gì đến mình, nhưng mà hành động của mẹ lại khiến cậu rất thỏa mãn.

"Mẹ đang nghĩ đến cha sao?"

Chúc Hạ Dương sửng sốt, cô thật sự không nghĩ đến Linh Diễm, trái lại lại nhớ Dạ Minh. Cũng không biết giờ anh đang làm gì.

Đúng lúc Chúc Hạ Dương ngây ra, vai của cô bị vỗ một cái, bỗng quay đầu, vẻ vui mừng trên gương mặt bỗng giảm đi.

"Sao thế, thấy tôi nên không vui?"

Linh Diễm đứng trước mặt nhìn Chúc Hạ Dương, mà Chúc Hạ Dương không dám nhìn kỹ đôi mắt yêu mị kia.

"Cha, Bảo Bảo nhớ cha muốn chết." Bảo Bảo nhào vào lòng Linh diễm, ôm lấy cổ hắn, nhìn một lớn một nhỏ rất cưng.

Nhìn thấy Bảo Bảo và Linh Diễm nói chuyện, Chúc Hạ Dương cũng không làm phiền, thậm chí cô còn tưởng tượng, nếu trước đây cả nhà ba người A Cửu và Linh Diễm bọn họ không bị cản trở thì sẽ là cảnh tượng thế nào chứ?

Nhất định họ rất hạnh phúc!

Nhưng mà thế giới này lại tàn nhẫn như vậy, nói đúng hơn là gia tộc Bắc Minh quá tàn nhẫn.

Cơ thể Bảo Bảo từ từ lớn lên, biến thành một cậu bé, mái tóc đỏ bay phất phơ, ánh mắt nhìn Linh Diễm thật sự rất ngoan ngoãn.

"Con trai ngoan có nghe lời mẹ không?" Linh Diễm đưa tay xoa đầu Bảo Bảo, trong đôi mắt bình thản toát ra tình cảm chân thành.

Bảo Bảo híp mắt gật đầu, sau đó kéo Chúc Hạ Dương, kéo tay hai người chung lại.

"Cha và mẹ xa nhau lâu như vậy, cũng không có thời gian nói chuyện với nhau, cha phải dành thêm thời gian mới được, nếu không có Bảo Bảo ở đây, mẹ đã bị cướp mất rồi."

Chúc Hạ Dương cảm nhận được bàn tay kia rất to, lại lạnh như băng, ho nhẹ một tiếng quay mặt sang chỗ khác.

Cô biết người đàn ông trước mặt này chỉ chung tình với linh hồn người tên là A Cửu kia trong thân thể mình. Nên chắc chắn là mình cũng không có ý nghĩ gì với hắn, nhưng mà trước mặt con cái, Chúc Hạ Dương cũng không tiện từ chối quá thẳng thắn.

"Bảo Bảo không cần ngăn cản, nhưng người đó không thể cướp mất mẹ con."

"Hì hì, vậy Bảo Bảo sẽ giao lại mẹ cho cha nhé, Bảo Bảo đi trước đây." Nói xong Bảo Bảo xoay người, khóe môi nhếch lên nụ cười, trong ánh mắt lại đầy ưu tư, sau đó biết mất.

Thấy Bảo Bảo đi rồi, Chúc Hạ Dương rút tay khỏi tay của Linh Diễm, lúng túng xoay người, Linh Diễm nhìn bóng lưng của cô, cười nhẹ, đi đến bên cạnh cô.

Hai người dựa vào rào chắn nhìn ánh đèn rực rỡ phản chiếu trên mặt hồ, một lúc lâu không nói gì.

Một lát sau, Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn Linh Diễm, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện mà anh muốn điều tra, thế nào rồi?"

"Ừ, đã điều tra rõ ràng."

Bình Luận (0)
Comment