Chúc Hạ Dương nghĩ, nhất định là Linh Diễm đang làm chuyện gì đó rất quan trọng rồi, nếu không... sao lại yên tâm để Bảo Bảo ở lại bên cạnh mình, dù sao đó cũng là sợi dây gắn kết duy nhất giữa hắn và A Cửu.
Sau đó Linh Diễm nhìn Chúc Hạ Dương chăm chú, vẻ mặt bình thản nhưng lại không hề mất đi sự dịu dàng.
"Thật ra đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Bảo Bảo."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương cũng ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ lại thì cũng hiểu được, trước đó Bảo Bảo bị A Cửu lấy ra bỏ vào mặt dây chuyền kia, lần phá vỡ dây chuyền trước đó cũng xem như là ngày cậu bé ra đời, tất nhiên là trước đó Linh Diễm này chưa từng gặp đứa con trai này.
Có lẽ là vì đó là lần đầu tiên hắn ta gặp Bảo Bảo nên mới bình tĩnh giao cậu bé cho mình, sau đó rời đi như vậy, Chúc Hạ Dương càng nghĩ càng không nghĩ ra nguyên nhân.
"Hạ Dương... gọi vậy thật sự không quen."
"Xin lỗi, đời trước hai người cuối cùng vẫn không thể thành người một nhà, đời này xem như tôi là trở ngại ngăn cản hai người gặp lại."
Linh Diễm lắc đầu, giọng nói chứa sự dịu dàng vô tận: "Đây là sự lựa chọn của A Cửu, thật ra nếu nàng ấy không tạo ra linh hồn của cô, nhưng vậy linh hồn của nàng ấy sẽ dùng thân thể này, trở thành Chúc Hạ Dương của đời này. Nhưng mà nàng ấy không muốn như vậy, không muốn để bản thân biến thành một người khác, xem như là giúp nàng ấy được như ý đi!"
"Nếu như cô ấy không thức tỉnh trong thân thể tôi, vậy thì hai người mãi mãi không được gặp lại sao?" Nếu như cô ấy thức tỉnh, vậy thì mình và Dạ Minh nhất định phải chia lìa.
"Cô đồng ý từ bỏ tình cảm của mình sao?" Thấy Chúc Hạ Dương yên lặng, Linh Diễm lại nói: "Hoặc là như bây giờ mới là tốt nhất."
Hắn nhìn Chúc Hạ Dương, bỗng chốc yên lặng.
Như vậy đúng là tốt, tuy rằng hắn cũng rất hy vọng A Cửu có thể trở lại cạnh mình, nhưng mà như bây giờ chắc chắn là trạng thái tốt nhất.
Khoảng thời gian hắn không ở bên cạnh con trai, rời khỏi đây là vì muốn tìm hiểu chuyện mà kiếp trước chính A Cửu cũng không biết.
Cảnh tượng hắn và A Cửu gặp nhau vạn năm trước hiện rõ trước mắt, cứ như là mới hôm qua.
Cô gái bận rộn lại mang vẻ ưu tư kia đã dần dần chiếm lấy tim hắn.
Khoảng thời gian quen biết yêu đương với A Cửu, tuy là hắn cảm thấy mình đã đủ hiểu nàng, nhưng mà nàng vẫn bí ẩn như đang đeo một lớp khăn che mặt bằng lụa mỏng, khiến hắn không thể hiểu hết được.
A Cửu không phải là người của gia tộc Bắc Minh, trước khi đến gia tộc Bắc Minh, rốt cuộc nàng có thân phận gì, đến từ đâu vẫn luôn là một bí mật.
Nhưng lần này cuối cùng hắn cũng đã biết.
Hắn đã biết vì sao trước kia đôi mắt của A Cửu cũng có màu trắng như Chúc Hạ Dương, tại sao bây giờ lại biến thành màu đỏ.
Hắn cũng biết vì sao gia tộc Bắc Minh muốn lợi dụng sức mạnh to lớn của nàng để chấn hưng gia tộc Bắc Minh, để cho người đời kính ngưỡng, nhưng lại kiêng kỵ sức mạnh của nàng.
Tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là một âm mưu.
Mà tất cả bi thương chua xót mà A Cửu bất đắc dĩ phải chịu cả đời đều do một tay gia tộc Bắc Minh một tay gây ra.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Linh Diễm lắc đầu, vẻ lạnh nhạt không hề có vẻ cố ý che giấu, trái lại nhìn càng tự nhiên hơn.
Hắn không muốn để Chúc Hạ Dương biết quá khứ của A Cửu, chuyện này ngay cả bản thân A Cửu cũng không biết, giấu hai người, đều không phải là chuyện xấu với A Cửu và Chúc Hạ Dương.
Nỗi đau của nàng đã qua, hắn thà để họ vĩnh viễn không biết.
"Sau này Bảo Bảo còn phải làm phiền cô."
Chúc Hạ Dương sửng sốt, bèn vội vàng hỏi: "Tại sao anh và thằng bé không ở cùng nhau, nếu đã điều tra được chuyện đó rồi, tại sao không ở bên cạnh nó?"
"Tôi cũng muốn ở bên cạnh nó, nhưng mà tôi nghĩ chắc chắn là nó càng muốn ở bên cạnh mẹ của mình hơn. Hơn nữa A Cửu đã trả giá quá nhiều, Bảo Bảo ở bên cạnh cô là điều không thể tốt hơn."
Sao hắn lại không muốn ở bên cạnh con trai mình, hằng ngày ôm cậu bé, để cậu bé cưỡi trên vai mình vui cười chứ.
Nhưng mà tất cả những chuyện này, đều đã thay đổi quỹ đạo vào vạn năm trước.