Một cô gái cao gầy trong bộ đồng phục đầu bếp bước từ trong bếp ra.
Nói với em gái đứng trước quầy thu ngân: “Hiểu Uyển, chị đi trước.”
“Được, chị Hạ.”
Hiểu Uyển gật đầu cười, sau đó lập tức chào hỏi vị khách vừa bước vào.
Chúc Hạ Dương đi đến phòng thay đồ để thay quần áo, nhưng cô vẫn không tháo kính râm và khẩu trang ra.
Những người thường xuyên đến cửa tiệm số 47 cũng không cảm thấy xa lạ gì với dáng vẻ này của cô.
Cửa tiệm này là của Chúc Hạ Dương.
Mà bánh ngọt trong tiệm đều do cô tự tay làm.
Vừa đi qua khỏi ngã tư đường thì bỗng nhiên một cơn gió lớn ập đến.
Bầu trời đêm bỗng như bị nhuộm màu máu đỏ.
Mà ở giữa bầu trời đỏ lại xuất hiện một vết nứt màu đen!
Trong vết nứt kia lại có cái gì đó chui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau hàng loạt thứ gì đó chen lấn chui ra ngoài!
Nhưng mà cô đã biết quá rõ rồi, nhìn những thứ đó hai mươi năm, cô chắc chắn sẽ không nhận lầm.
Đó là một lũ quỷ!
Nhưng thứ xuất hiện trước mắt thì cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Đó là một luồng sương mù rất lớn.
Lại có rất nhiều màu sắc.
Nếu trên thế giới này có mây bảy màu thì chắc là cũng giống như vậy.
“Kẽo kẹt…”
Một tiếng động rất chấn động mạnh mẽ vang lên.
Chúc Hạ Dương thấy thứ đó bay thẳng đến chỗ của mình.
Cô sợ đến mức lùi lại vài bước.
Tuy từ nhỏ đến lớn đều có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, nhưng đây vẫn lần đầu tiên nhìn thấy số lượng nhiều như vậy!
Chính xác mà nói là trước đây muốn thấy cũng không thể được.
Mỗi lần đến rằm tháng bảy thì bản thân cứ như là đang lánh nạn vậy.
“Ha ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta!”
Luồng sương mù nháy mắt biến thành một hình người mờ ảo.
Móng vuốt sắc nhọn của nó đâm về phía Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương biết bây giờ có trốn cũng không kịp nữa, vì thế cô học theo dáng vẻ của bà nội, cắn ngón tay giữa, hai tay kết ấn, lớn tiếng niệm chú ngữ.
Nhưng mà thứ trước mắt vẫn không biết mất.
Ngược lại còn mang theo tiếng cười bén nhọn chói tai tấn công về phía mình.
“Thân thể này quả là được tạo ra dành riêng cho ta, đặc biệt là linh hồn có tu vi vạn năm này!”
Dứt lời, móng vuốt của thứ kia đã tới trước mặt của Chúc Hạ Dương rồi.
Chúc Hạ Dương hét to một tiếng, đưa tay lên che trước mặt, thân thể lui về sau ngã xuống.
Cơm mang đến cho bà nội cũng rơi trên mặt đất.
Cô không muốn chết.
Bây giờ bà nội vẫn còn nằm trong bệnh viện!
Nếu mình chết, ai sẽ chăm sóc bà nội đây?
“Cút ngay!”
Đột nhiên.
Có một giọng nam truyền vào tai cô, lạnh băng mà lại rất truyền cảm.
Không đợi Chúc Hạ Dương kịp thấy rõ, chỉ thấy làn sương khói kia bay ra xa mấy mét.
Một người đàn ông đứng trước mặt cô.
“Ha ha ha… không hổ là Hằng Cổ, nhanh như vậy đã tới rồi, nhưng nếu Quỷ Môn không được sửa lại thì vẫn sẽ có rất nhiều quỷ chạy ra ngoài đấy.”
Tiếng cười của luồng sương mù khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy thực chói tai.
Khi đôi mắt đỏ bừng của nó nhìn về phía mình, Chúc Hạ Dương hoảng hốt kinh ngạc, không khỏi rùng mình.
“Cô sớm muộn gì cũng thuộc về tôi thôi, ha ha ha…”
Nói xong tên kia lập tức biến mất!
Vào khoảnh khắc người đàn ông kia xuất hiện, ma quỷ đi ra từ vết nứt đen kia lập tức chạy trốn bốn phía.
Người đàn ông cứ như không nhìn thấy người trên mặt đất vậy, biến mất cùng với luồng sương mù trong bóng đêm.
Chúc Hạ Dương còn chưa kịp phản ứng lại, từ vết nứt ban nãy có hai luồng ánh sáng trắng và đen bay ra.
Sau đó tất cả bỗng trở lại bình thường, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác vậy.
Thật lâu sau, Chúc Hạ Dương mới lấy lại tinh thần bò dậy, thu dọn đồ đạc của mình trên mặt đất, nhanh chân chạy đến bệnh viện.
Trên giường bệnh, một bà cụ tóc hoa râm mặc đồng phục bệnh nhân đang ngồi.
Bà nhìn sự thay đổi của bầu trời ban nãy, đôi mắt thâm thúy có thần thoạt nhìn không giống một người đã ngoài sáu mươi tuổi.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bà vội vàng nhìn sang.
Sau khi nhìn thấy người tới bèn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.