Linh Diễm rời đi, Chúc Hạ Dương đi về đến bờ sông, Bảo Bảo ở bên cạnh nắm lấy tay cô.
Nhìn thấy Bảo Bảo, Chúc Hạ Dương đưa tay ra nắm tay cậu bé chặt hơn, hai người rời đi trong màn đêm.
Trình Thư Dịch nằm trên ghế sofa nhìn tất cả những điều quen thuộc trước mắt và những người quen này, tuy là thân thể rất đau đớn nhưng mà lại cảm giác đặc biệt được sưởi ấm.
Chỗ wc quẹo vào quầy rượu có một cánh cửa, đi tới tầng hai là một cảnh tượng rất khác.
Cách trang trí ở đây nhìn có hơi giống nơi ăn chơi trác táng, những cô gái tuổi trẻ giàu sức sống ăn mặc rất ngắn đều có một người đàn ông ngồi cạnh ôm vào lòng.
Mấy người phụ nữ ngồi bên cạnh Trình Thư Dịch, vết thương cũng đã được xử lý rồi, đối với các câu hỏi tò mò của các cô ấy, Trình Thư Dịch đôi lúc sẽ như có như không đáp lời.
Sau đó có một cô gái nói với người đàn ông bên cạnh mấy câu, đẩy đẩy nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của người đàn ông, đi về phía Trình Thư Dịch.
"Lâm Mộ, đã lâu không gặp!"
Trình Thư Dịch ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, mái tóc vốn dài đến eo của cô ấy dù đã biến thành mái tóc ngắn gọn gàng cũng không làm giảm bớt sự dịu dàng trên gương mặt cô.
"Đã lâu không gặp!"
Cô gái trước mắt này tên là Điền Điền, đến đây cũng chưa lâu lắm, bởi vì tình hình trong nhà rất tệ, cần tiền gấp nên mới đến quán bar này làm việc, sau đó trở thành gái sofa.
Trình Thư Dịch nhớ lúc mình còn chưa rời khỏi đây, cô ấy vừa lên lầu hai làm, lúc nhìn thấy mọi người làm việc còn đỏ mặt đến mang tau, nhưng bây giờ động tác của cô đã rất chuyên nghiệp.
Điền Điền không nói tiếp, hơi cúi đầu, ánh đèn đục ngầu không soi rõ tia ửng đỏ trên gương mặt cô.
Cô thích chàng trai trước mặt này.
Từ lúc vừa đến quán bar đã thích người đàn ông này, ban đầu cô còn nghĩ là mình sẽ có cơ hội, nhưng mà anh ta lại bỗng đi mất.
"Sao không thấy chị Tiêu Tiêu?"
Nhắc đến Tiêu Tiêu, ánh mắt của mọi người đều xám xịt.
"Trước đó vài ngày Tiêu Tiêu đến nhà của khách, không ngờ đến tên cầm thú này quá biến thái, gã dùng mọi cách tra tấn Tiêu Tiêu, cuối cùng lỡ tay giết chết. Nhà của gã rất nhiều tiền, dùng tiền chặn miệng của ba mẹ Tiêu Tiêu, ba mẹ của Tiêu Tiêu cũng thấy công việc cô ấy làm rất mất mặt, cũng không muốn làm lớn chuyện."
Hai nắm đấm của Trình Thư Dịch siết lại thật chặt, sau đó lại buông ra.
Rất tức giận, nhưng mà mình lấy tư cách gì để tức giận chứ?
Trình Thư Dịch cũng không hiểu.
"Tiểu Điền Điền."
Nghe được khách gọi lớn, Điền Điền nhìn Trình Thư Dịch có vẻ lưu luyến không rời, nhưng mà vẫn từ từ bước đi.
"Con điếm này, không phải chỉ là nó đẹp trai thôi sao, tại sao phụ nữ các cô hễ thấy mấy tiểu bạch kiểm đẹp trai một chút là lại không nhịn được, hôm nay cô là của ông đây, cho cô nhìn này, cho cô nhìn này."
Tiếng đấm và tát chạm vào người Điền Điền, cô hoảng hốt ôm lấy đầu mình, chịu đau đớn không rên tiếng nào.
"Ông đây đánh chết mấy con khốn như cô, cho cô nhìn này." Nói xong, người đàn ông cởi quần áo trên người, đè Điền Điền xuống dưới người.
"Cho cô nhục này, dù sao cô cũng là của ông đây, xem ông đây chơi nát cô thế nào."
"Á!"
Chỉ nghe người đàn ông quát lớn một tiếng, té từ ghế sofa xuống, đầu ụp vào thân dưới ngã vào góc nhà.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó mày là ai, dám đánh ông đây..."
Đôi mắt Trình Thư Dịch đỏ bừng, cứ như là gặp ma vậy, vọt đến trước mặt ông ta, xoay nắm đấm đấm thêm một cái, xách ông ta lên như xách một con gà, sau đó lại quẳng xuống.
Tất cả những vị khách và những cô gái sofa ở đây đều nhìn đến choáng váng, Trình Thư Dịch có sức mạnh như thế này từ lúc nào chứ?
Dù người đàn ông này lùn hơn Trình Thư Dịch một chút, nhưng mà hơi mập, Trình Thư Dịch lại có thể xách lên dễ dàng, đây đúng là điều khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Trình Thư Dịch vẫn không dừng tay lại, anh ta không nhìn thấy hoàn cảnh lúc này, chỉ là nước mắt cứ chảy ra từng giọt từng giọt trong suốt.
Một giọt lớn rơi xuống vết thương sưng đỏ trên người đàn ông, càng khiến gã đau đến mức gào khóc.