Một căn nhà cũ nát có vẻ như chỉ cần gió thổi là có thể sập, một người phụ nữ tóc tai bù xù ngồi trước cửa, trong lòng ôm một đứa bé mới sinh cả người không hề có chỗ nào lành lặn. Nhìn đứa con của mình, trong mắt cô gái tuy vẫn luôn có sự chua xót và đau đớn, nhưng mà khóe miệng vẫn luôn mỉm cười.
Cô đưa tay xoa giãn chân mày chưa từng giãn ra vì cơ thể chịu đau đớn của đứa trẻ, hai thân thể gầy gò bỗng bị một bóng đen bao phủ.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn một cái, vội vàng đứng dậy lao vào phòng, cánh cửa suýt đã đóng lại bị một bàn tay chặn lại, mạnh mẽ đẩy cửa ra.
Cô hoảng hốt chạy vào trong trốn, lại bị túm lấy tóc, mạnh mẽ kéo lại.
Lý Đại Cẩu cướp lấy đứa nhỏ đang yếu ớt khóc trong lòng cô, ném sang một bên, sau đó nở nụ cười dâm đãng xé quần áo trên người của người phụ nữ.
"Mấy con phụ nữ khốn các người, tại sao Lý Đại Cẩu tôi lại không thể lọt vào mắt cô, con khốn!"
"Đừng mà, cầu xin ông." Người phụ nữ quá yếu ớt, chỉ một chút sức này vốn không đủ dùng trước mặt Lý Đại Cẩu.
Trên mặt Lý Đại Cẩu hiện vẻ mừng như điên, miệng lại mắng lời cực kỳ khó nghe, túm lấy cô.
"Mày là cầm thú! Chính mày đã hại mẹ con tao ra nông nỗi này, tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày."
"Vậy thì chờ cô thành quỷ rồi nói, người đàn ông của cô bất lực, vốn không xứng với cô, nghe tin đồn mà đã hành hạ mẹ con cô như vậy, chỉ cần cô theo tôi, tôi chắc chắn sẽ tốt với cô."
"Giết tao đi... Giết tao đi..." Người phụ nữ từ bỏ giãy dụa, khóe mắt như một dòng sông nhỏ không ngừng chảy nước, nhìn đứa bé đang nhỏ giọng kêu khóc bên cạnh.
"Phụ nữ chỉ là đồ chơi, đều là đồ đê tiện, từ nhỏ đã bị đàn ông chơi đùa, mày có biết trong thôn này có bao nhiêu người đàn ông muốn chơi đùa mày không, nhưng bọn họ không có gan đó."
Lý Đại Cẩu cười lớn, chỉ một giây sau, chỉ nghe tiếng vang và tiếng xương khớp vỡ vụn vang lên, Lý Đại Cẩu ngã xuống, chồng của người phụ nữ cầm trong tay một cái cuốc, gương mặt vặn vẹo như xô vào nhau, hung dữ đứng trước mặt.
"Con khốn, con khốn nhà mà!"
...
Khi đó tuy Trình Thư Dịch còn rất nhỏ, nhưng mà tất cả những chuyện này cứ như là đã in sâu vào trong đầu anh ta vậy.
Một màu đỏ bao trùm trước mặt anh ta, động tác trong tay vẫn chưa hề dừng lại.
"Lâm Mộ, dừng tay!" Một người đàn ông đầu trọc nhanh chóng kéo lấy Trình Thư Dịch, hô lên với người bên cạnh: "Kéo người này ra."
Hai người đàn ông lực lưỡng đi qua kéo người đàn ông kia đi, Trình Thư Dịch mở lớn miệng thở hổn hển, nước mắt trên mặt không ngừng trào ra ngoài, anh ta cảm giác tim của mình đau đớn như muốn nổ tung.
Co giật đau đớn.
"Vì loại người như vậy, không đáng, bây giờ cuộc sống của cậu đã không còn hợp ở đây nữa, cậu không nên đến đây." Chú Lôi ôm lấy Trình Thư Dịch giống như một người cha ruột, vẻ mặt cũng đầy sự bất đắc dĩ.
"Cháu mãi mãi cũng không thể trốn được... Trốn không thoát..."
Những ký ức đó cứ như là ác ma vậy, ẩn trốn trong tận sâu linh hồn của anh ta, khiến anh ta mãi mãi cũng không thể thoát ra được.
"Con người khi còn sống đều có rất nhiều chuyện mà không ai mong muốn, nhưng mà còn cách nào khác chứ? Nếu như chuyện nào chúng ta cũng để ý, vậy thì cuộc sống của chúng ta sẽ rất đau khổ."
Chú Lôi nhìn Trình Thư Dịch, than nhẹ nói: "Mỗi người ở đây đều phải chịu đựng đau đớn và khổ sở, chỉ là không ai giống ai. Trước đây vợ chú cắm sừng chú, hiện giờ chú khiến tất cả phụ nữ đều bị cắm sừng, đó có lẽ cũng là một phương pháp để khiến bản thân thoải mái."
"Mỗi năm tế bào trong cơ thể cháu sẽ đổi mới một lần, bây giờ cháu đã là một con người mới, hoàn toàn không cần sợ hãi ngày mai, đứa trẻ này!"