Lời của chú Lôi không hề làm cho lòng Trình Thư Dịch thả lỏng, anh ta cũng muốn trở thành một bản thân mới, nhưng mà bây giờ anh ta đã từ bỏ.
Thế giới này đối với anh ta tồi tệ như phân chó vậy, anh ta cũng không hu vọng xa vời là cuộc sống của mình có thể tốt hơn một chút.
Một bản thân mới, cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi!
Thấy chú Lôi ra hiệu, mấy người phụ nữ đỡ Trình Thư Dịch lên, Điền Điền rót một ly nước đưa đến trước mặt anh ta.
"Cảm ơn anh."
Trình Thư Dịch cũng không trả lời, sau đó chú Lôi vẫy vẫy tay với mọi người, nói: "Mọi người, hôm nay thật ra tôi có lời muốn nói."
Khách đều đã đi hết, nhìn vẻ mặt mọi người đang nghiêm túc nhìn mình, trên mặt của chú Lôi có vẻ không nỡ, nhưng lại vừa cười vừa nói: "Tôi định tháng sau sẽ đóng cửa chỗ này, tôi cũng đã kiếm quá nhiều tiền rồi, tôi cũng đã cắm sừng rất nhiều phụ nữ, tôi không hận nữa."
"Sao cơ, chú Lôi, chú định đóng cửa chỗ này ư?"
"Mấy năm này cảm ơn mọi người, tôi cũng sẽ không bạc đãi mọi người, trong số mọi người có người tự nguyện đến, cũng có người bị bán đến, tôi đều sẽ cho mọi người một khoản tiền, xem như là bồi thường cho sự vất vả và nỗi nhục những năm này."
Mấy người phụ nữ đều tỏ vẻ không muốn đi, các cô ấy đã nếm đủ ấm lạnh trên thế gian này, hơn nữa trong mắt người khác thì chỗ này vô cùng bẩn thỉu, nhưng mà trong lòng các cô ấy thì lại là chốn Niết Bàn."
Trước kia các cô ấy gặp khó khăn, luôn bị làm cho tuyệt vọng, đã mất đi hy vọng với thế giới này, lúc bất đắc dĩ bị ép đến nơi này cũng không hề có ai giúp các cô ấy. Khi các cô ấy đánh mất bản thân, trong mắt những người đàn ông không biết liêm sỉ bước vào đây, họ lại thành những con điếm bị mọi người khinh thường.
Dù đây không phải là nơi làm việc đàng hoàng, nhưng mà chú Thúc đối xử với họ cũng không tệ, vậy nên họ càng không muốn buông bỏ nơi này.
"Chú Lôi, chúng tôi không muốn phải đi, cũng không cần bồi thường, rời khỏi đây, chúng tôi có thể đi đâu chứ?"
"Đúng đó, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn chúng tôi, ở trước mặt họ, chúng tôi có mặc quần áo hay không cũng như nhau cả, trong mắt mọi người, chúng tôi là những người không biết xấu hổ."
Một cô gái tóc xoăn trên tay cầm một điếu thuốc, miệng phà ra một làn khói trắng, thản nhiên nói: "Trong mắt người đời không có từ lương thiện, chỉ có khác biệt thân phận."
Một buổi sáng kỳ vỹ, một đời kỳ vỹ.
Mặc kệ là đi đâu, tất cả những gì từng trải qua sẽ theo các cô ấy cả đời, dù sau này có làm chuyện gì cũng sẽ kém người khác.
"Các cô, mặc kệ người khác thấy thế nào, tự bản thân chúng ta phải biết rằng, cũng là người như nhau, chúng ta không thấp kém hơn người khác một bậc. Có một vào người tỏ vẻ không làm chuyện dơ bẩn, chỉ là vì người khác không biết mà thôi. Trên thế giới này, chưa chắc có ai sạch sẽ như chúng ta."
Lời này của chú Lôi chắc hẳn là một cách an ủi với các cô gái.
Buổi tối, Trình Thư Dịch nằm trong phòng, nhìn trần nhà đen ngòm đờ ra, cửa phòng lại bị mở ra, một bóng người đi vào.
Hai người đều không bật đèn, Điền Điền vừa đi đến bên cạnh giường, vừa cởi quần áo vốn không nhiều trên người mình ra.
Khi cơ thể ấm áp của cô ta ôm lấy Trình Thư Dịch, tâm trạng cô ta vừa kích động lại vừa ngượng ngùng, dù cô ta không phải là tay mơ nhưng khi đối mắt với người mà mình thích thì cũng là ... một tâm trạng khác.
Trình Thư Dịch vẫn không nhúc nhích, để mặc Điền Điền lần mò cơ thể mình, ánh mắt anh ta vẫn cứ như là một vũng nước đọng vậy.
Sau đó Điền Điền dừng động tác lại, ngồi dậy khỏi người anh ta, nhẹ nhàng nói: "Rất nực cười đúng không?"
Thấy anh ta không trả lời, Điền Điền tự giễu cười: "Em cũng thấy em rất nực cười, vẫn luôn rất nực cười. Tại sao vận mệnh lại trêu đùa chúng ta như vậy, tại sao cuộc đời chúng ta lại khác nhau chứ?"