"Em thích anh, ban nãy khi anh giúp em, em thật sự rất biết ơn, nhưng mà em không có gì để báo đáp anh."
"Không cần, tôi chỉ đang giúp bản thân tôi."
Cơ thể Trình Thư Dịch vẫn nằm yên không nhúc nhích, anh ta thật sự không cần cô gái trước mặt này trả ơn, anh ra tay chẳng qua là vì người đàn ông kia quá khốn nạn.
Lúc đó anh ta như thấy được cảnh tượng năm đó, kích thích mỗi một tế bào trong cơ thể anh ta.
"Tôi muốn yên tĩnh, cô đi đi."
Điền Điền ngừng một chút, bàn tay đặt trên eo Trình Thư Dịch ngày càng siết chặt: "Nhưng mà... em thích anh. Em biết loại phụ nữ như em thì không còn lại gì, nhưng mà em vẫn muốn có liên quan đến anh, em muốn giống như chị Tiêu Tiêu vậy, có thể làm chuyện đó với anh."
Trình Thư Dịch bỗng nhiên đứng dậy, Điền Điền lăn xuống khỏi người anh ta.
"Nhớ lời mà chú Lôi nói chứ? Không cần phải làm như vậy, có rất nhiều cách để cảm ơn, tôi cũng không cần cô phải trả ơn tôi."
Nói xong, Trình Thư Dịch đứng dậy rời khỏi căn phòng.
Điền Điền nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó cả người ngã xuống giường.
Cô ta biết thân phận của mình hiện giờ, cũng biết bây giờ Lâm Mộ không phải là dạng người giống mình, nhưng mà cô thích anh ta, dù chỉ là có một đêm triền miên với anh ta thì cô cũng đã rất thỏa mãn.
Có lẽ ngay cả suy nghĩ tầm thường nhất của mình cũng phải bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau, Trình Thư Dịch đứng trước một căn nhà nhỏ, đây là chỗ ở của người đàn ông đã giết chết Tiêu Tiêu mà anh ta nghe được từ chỗ của mấy chị em.
Trình Thư Dịch ấn chuông cửa, một lúc lâu sau, một người đàn ông đứng trước mặt anh ta.
Người đàn ông mặc đồ ngủ, mái tóc hơi xù, còn có vẻ buồn ngủ, cũng có vẻ mất kiên nhẫn.
"Anh là ai, mới sáng sớm đã gõ cửa, anh có bệnh à?"
"Chào anh, xin hỏi anh có biết Tiêu Tiêu không, cô ấy là bạn tôi, đã lâu rồi tôi chưa gặp cô ấy, đêm qua tôi nhận được tin cô ấy gửi, nói là đang ở đây, có phải là cô ấy đang ở nhà anh không?"
Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông hoảng sợ, sau đó nổi giận mắng: "Anh bệnh à, cút ngay!"
Sao mà vậy được chứ?
Gã ta từng tận mắt nhìn thấy Tiêu Tiêu chết trong căn nhà này, đã cho cha mẹ đáng thương của cô ta một khoản tiền để đi nhận xác, sao hôm qua còn nhắn tin được?
"Mau cút đi, cẩn thận tôi báo cảnh sát." Người đàn ông muốn đóng cửa lại, nhưng bỗng ngẩn ra, cả người bỗng cứng ngắc."
Trên màn hình điện thoại di động trước mặt là giao diện Wechat, đúng là dùng Wechat có avatar của Tiêu Tiêu nhắn tin cho người đàn ông này, nói là Tiêu Tiêu đang ở đây.
"Cô ấy đã mất tích lâu như vậy, bây giờ tôi nghi ngờ anh đang nhốt cô ấy, tôi đã giúp anh báo cảnh sát!" Trình Thư Dịch dùng một tay đẩy anh ta ra, lao vào phòng.
"Này, cô ta không ở đây, anh mau cút ra ngoài với tôi!"
Người đàn ông dùng tay kéo Trình Thư Dịch, lại bị anh ta đấm một cú ngã xuống đất.
Trong lúc anh ta cầm gạt tàn thuốc trên bàn chuẩn bị đập xuống, một giọng nói gọi anh ta lại.
"Lâm Mộ, đừng giết gã."
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Tiêu, Trình Thư Dịch quay đầu nhìn về phía nhà bếp, một Tiêu Tiêu với cơ thể bán trong suốt đang đứng ở đó.
Ban đầu Tiêu Tiêu cho rằng Trình Thư Dịch lúc này đang ở thành phố Thanh phong, là cậu chủ nhà họ Trình, không liên hệ gì với nơi này nữa, anh ta cũng không biết đến hoàn cảnh của mình, nhưng mà không ngờ là anh ta lại còn vì mình mà đến tìm người đàn ông này.
Tuy là Tiêu Tiêu rất cảm động, nhưng mà nếu Trình Thư Dịch vì mình mà phạm tội giết người, cô ta chắc chắn sẽ không cho phép.
"Lâm Mộ, không nên làm như vậy, không đáng!"