Người đàn ông này tên là Lưu Phi, là một luật sư làm việc ở công ty luật, vẻ bề ngoài cũng ổn, bên cạnh cũng cũng có nhiều người yêu mến, nhưng mà gã ta vẫn độc thân.
Gã ta cũng được xem là khách quen cũ của Tiêu Tiêu, mấy chị em thường sẽ không ra ngoài với khách, nhưng mà vì lần này là sinh nhật gã nên muốn Tiêu Tiêu đến nhà chúc mừng gã, hơn nữa đồng ý là đêm nay sẽ đưa cô ta về, lúc này cô ta mới đồng ý đi cùng gã.
Không ngờ tên này lại là một người máu S, trói cô ta lại chịu đủ các kiểu tra tấn, cuối cùng khiêng cô ta từ WC đến nhà bếp, lỡ tay giết chết cô ta.
Tiêu Tiêu không ngờ, một người thường ngày nhìn gọn gàng bảnh bao, hơn nữa lại còn là luật sư, sẽ làm ra chuyện như vậy.
Mà cha mẹ mình cũng khiến tim cô ta nguội lạnh.
Cô ta muốn rời khỏi đây, nhưng làm thế nào cũng không đi được, linh hồn chỉ có thể bị hạn chế trong bếp.
Trong tủ bên ngoài bếp thờ bồ tát để tránh quỷ tà vào nhà, trong phòng cũng bị phủ một lớp kim quang, Tiêu Tiêu không thể đi đâu được.
Trình Thư Dịch ném tượng bồ tát ra khỏi phòng, thả Tiêu Tiêu ra.
Lưu Phi nhìn thân thể có phần trong suốt của Tiêu Tiêu, sợ đến nỗi liên tiếp lùi về sau, nhìn Tiêu Tiêu không ngừng vươn móng vuốt về phía gã ta, Trình Thư Dịch nhanh chóng ngăn lại.
"Để tôi!"
Tiêu Tiêu vốn còn sợ Trình Thư Dịch sẽ làm ra chuyện không hay, dù sao mình cũng đã chết, nhưng mà Trình Thư Dịch cũng không thể vì một người đã chết như mình mà gây ra chuyện được.
Cô ta đang định ngăn cả, đã thấy Vân Xử xuất hiện, từ từ đi bay đến chỗ Lưu Phi.
Một giây sau, ánh sáng trước mắt Lưu Phi biến mất, trước mắt là một màu đen vô bờ, sau đó có rất nhiều tia lửa lao về phía gã.
"Đây là đâu, có ai không cứu với, có ai không cứu với."
Đốm lửa ngày càng gần gã, lúc này gã mới thấy rõ, trước mặt là một vũng nước đen, trên đó có rất nhiều thuyền giấy màu trắng trôi về phía gã, trên mỗi con thuyền giấy không những đốt một cây đuốc lửa, còn viết tên của gã.
Gã đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng không ngờ nước dưới chân quá dính, cứ như là một hồ dán vậy, dính hai chân gã lại, không thể nhúc nhích.
Sau đó những con thuyền màu trắng nhỏ hóa thành những bàn tay trắng bệnh đưa về phía gã, bò lên chân của gã.
Vô số cánh tay cứ như vô số con kiến bu đầy hai chân gã, mãi đến khi thân dưới truyền đến cơn đau điếng, Lưu Phi đau đến mức ngất xỉu.
Mà ba người còn lại chỉ thấy gã ta đang trợn trắng mắt, không ngừng quơ tay quơ chân giữa không trung.
"Anh ta đang làm gì vậy?" Tiêu Tiêu hỏi.
Vân Xử cười khẽ, giọng nói hút hồn khiến người nghe cảm thấy thoải mái: "Để gã ta hưởng thụ một chút trước khi chết."
Lưu Phi giãy dụa trong vô số ảo giác, cuối cùng bị dọa chết, nhìn hồn phách của gã rời khỏi cơ thể, Vân Xử dùng một tay bắt gã lại nuốt vào miệng.
Dù hiện giờ Tiêu Tiêu cũng là quỷ, nhưng thấy bên cạnh Trình Thư Dịch có một con lệ quỷ như vậy, trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng.
"Lâm Mộ..."
"Chị đi đi, sau này nhất định đừng nhiễm những thứ dơ bẩn trên thế gian này."
Trình Thư Dịch cũng biết, chuyện này anh ta có thể quyết định sao?
Nếu bạn càng quật cường, số phận sẽ càng trừng phạt bạn.
"Lâm Mộ, sao cậu lại vậy..."
Trình Thư Dịch có vẻ như đoán được Tiêu Tiêu muốn hỏi gì, khẽ cười nói: "Tôi không sao, đi trước đây, chị tự giải quyết cho tốt."
Dứt lời, Trình Thư Dịch đi theo Vân Xử ra khỏi nhà của Lưu Phi, sau khi Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng của anh ta biến mất cũng bay ra ngoài.