Đêm Chúc Hạ Dương đi suốt đêm về thành phố Thanh Phong đó, thành phố lại có ba người chết. Chúc Hạ Dương vừa về đến tiệm ngồi chưa nóng mông đã bị Lưu Nhất Thiên gọi điện đến kêu đi mất.
Vừa đi đến phòng làm việc của Lưu Nhất Thiên, đã nghe thấy giọng nói ầm ĩ của Lưu Nhất Thiên và Nhiếp Chi Dư.
Theo lý mà nói thì Lưu Nhất Thiên có chức vị cao hơn Nhiếp Chi Dư một bậc, Lưu Nhất Thiên có nhiều kinh nghiệm hơn Nhiếp Chi Dư, về tình về lý thì hẳn là gã phải nghe theo Lưu Nhất Thiên, nhưng mà thái độ của Nhiếp Chi Dư càng ngày càng phách lối, dáng vẻ cũng ngày càng kiêu ngạo.
"Tôi nói không được phép là không được phép, cậu xem cậu đã nói với truyền thông những gì, như vậy sẽ chỉ khiến những người dân tiếp tục hoảng sợ."
"Tôi làm như vậy có gì không đúng chứ? Nếu như vụ án chậm chạp không phá được, tôi thấy người dân mới càng lo lắng." Vẻ mặt Nhiếp Chi Dư không cho là đúng, hùng hồn nói.
Lưu Nhất Thiên nhìn gã ta với vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, lớn giọng quát: "Chúng ta là cảnh sát là để người dân an tâm, chuyện thây ma vừa mới ổn định, cậu lại nói chuyện này liên quan đến thây ma, không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Chúng ta cần khiến người dân yên tâm, cố gắng điều tra rõ ràng."
"Đội trưởng Lưu, vụ án đúng là cần phải điều tra, nhưng mà những người này chết do thây ma, như vậy mặc kệ dù chúng ta không thể làm gì thì cũng không sao, cảnh sát chúng ta cũng sẽ không mất đi sự uy nghiêm, không phải càng tốt sao?"
"Bốp!" Lưu Nhất Thiên dùng sức vỗ xuống bàn, khiến Nhiếp Chi Dư giật mình hoảng sợ, nhưng gã ta vẫn không chịu lùi bước.
Sau đó gã ta chỉnh sửa lại quần áo của mình, còn nói thêm: "Dù sao cũng đã thông báo với truyền thông rồi, đội trưởng Lưu có thể yên tâm điều tra vụ án này, chúng ta xem ai điều tra ra trước."
Tiếng đập cửa vang lên, Lưu Nhất Thiên và Nhiếp Chi Dư nhìn Chúc Hạ Dương đứng ở cửa, biểu cảm trên mặt hai người hoàn toàn khác nhau.
"Có phải là tôi đến không đúng lúc không?"
"Hạ Dương, chuyện lần này có lẽ cần cháu giúp đỡ!" Lưu Nhất Thiên thở dài.
Ông ấy đã phá án nhiều năm như vậy, có cảnh gì chưa từng gặp chứ, nhưng mà gần đây chuyện kinh dị ở thành phố Thanh Phong ngày càng nhiều, chuyện thây ma này cũng là lần đầu tiên ông ấy gặp trong hơn bốn mươi năm nay.
"Đội phó Nhiếp, dù sao việc này cũng không đơn giản, cũng không thể không có đầu óc như vậy được."
Nhiếp Chi Dư trừng mắt nhìn Chúc Hạ Dương, con nhóc này lại dám nói mình không có đầu óc?
"Cô biết cô đang nói gì chứ?" Nhiếp Chi Dư tức giận đến mức hai ria mép vểnh lên, từng bước đi về phía Chúc Hạ Dương.
"Chẳng lẽ không đúng sao, hễ là người có đầu óc thì cũng sẽ không làm ra việc như ông."
Nhiếp Chi Dư đến gần trừng mắt nhìn Chúc Hạ Dương, giơ tay vung lên, bỗng nghe ngoài cửa vang lên tiếng động, nhanh tay rút lại.
Dư Văn đi đến, sau khi nghe hai người giải thích xong, nói với Lưu Nhất Thiên: "Đội trưởng Lưu, nếu đội phó Nhiếp đã công bố với bên ngoài chuyện này do thây ma gây nên, vậy thì tôi cho ông thời gian hai ngày, điều tra rõ ràng chuyện này, cho người dân một thông báo yên tâm, đội phí Nhiếp đi theo tôi."
Lưu Nhất Thiên biết chuyện này không có bất cứ manh mối nào, hơn nữa nạn nhân chết quá mức thê thảm, vết thương cũng không tầm thương, thời gian hai ngày đúng là không thể kịp, nhưng mà nếu Dư Văn đã căn dặn như vậy, bản thân không thể không làm theo.
Hơn nữa trong tình huống này, ông ấy cũng chỉ có thể sớm điều tra ra nguyên nhân, dù có phải là do thây ma hay không thì cũng cần phải cho người dân một lời giải thích rõ ràng.
Dư Văn chắp hai tay sau lưng, đưa lưng về phía Nhiếp Chi Dư, ung dung hỏi: "Tôi thấy đội phí Nhiếp có chí hướng không tầm thường, tôi có một cách rất tốt, không biết ý của đội phó Nhiếp thế nào?"
"Không dám, thị trưởng nâng đỡ rồi, không biết thị trưởng có đề nghị gì?"
Dư Văn xoay người nhìn Nhiếp Chi Dư khẽ mỉm cười.