Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Chúc Hạ Dương nhìn người đứng trước mặt mình, có cảm giác vui mừng bất ngờ, cũng có cảm giác hơi không ổn.
Cô thấy rất rõ thái độ của Dư Hi ngày đó, hôm nay cô ta đứng trước mặt mình, chắc chắn không phải là đã nghĩ thông suốt, muốn tiếp tục qua lại với mình thôi đâu.
Trên gương mặt Dư Hi đã không còn vẻ ung dung như trước, có vẻ uể oải.
"Xin lỗi, tôi không có lựa chọn nào khác." dh nhẹ nhàng quay mặt sang chỗ khác, không nhìn vài mắt Chúc Hạ Dương, mà Chúc Hạ Dương chỉ nói: "Không sao, chỉ là quan điểm của chúng ta không giống nhau thôi."
Ngừng một chút, Chúc Hạ Dương lại nói: "Là Vân Bà bảo cô đến sao, tôi biết là bà ta sẽ không dễ dàng thả tôi đi dễ dàng như vậy mà."
"Hạ Dương, gia tộc Bắc Minh thật sự cần cô, dù tôi là người của gia tộc Bắc Minh, nhưng mà tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, cô có thể làm thánh nữ của gia tộc Bắc Minh một lần nữa không?"
"Vân bà của các cii rất không có thành ý nhỉ, cũng không đích thân ra mặt?" Chúc Hạ Dương cười lạnh một tiếng, xoay người trực tiếp đi về phía trước.
dh đi theo, hai người đi một quãng thật xa, khóe miệng Chúc Hạ Dương ẩn hiện nụ cười.
Tuy là Dư Hi vì lời căn dặn của Vân Bà nên mới đến đây, nhưng dù sao cũng là bạn bè một thời gian, nhìn dáng vẻ của cô ta, có lẽ cũng không còn để bụng chuyện lần trước."
"Mẹ, sao người phụ nữ này lại ở đây, không phải là đến tìm mẹ gây chuyện đấy chứ?" Bảo Bảo bỗng nhiên xuất hiện, ngồi xổm trên vai Chúc Hạ Dương, vẻ mặt đề phòng nhìn Dư Hi.
Mà Dư Hi lại mím môi một cái, hơi ngập ngừng nói: "Xin lỗi, tôi biết lần trước cô là muốn tốt cho tôi, nhưng mà tôi cũng tin là Vân Bà không phải muốn tôi đi chịu chết, chỉ là trong cuộc chiến đó, cần có người đứng ra ngăn cản. Chỉ cần là chiến đấu, nhất định sẽ có người phải chết."
Chúc Hạ Dương dừng bước, quay đầu nhìn Dư Hi đứng cách đó không xa: "Không sao."
"Gì mà không sao, mẹ, gia tộc Bắc Minh không có ai tốt đẹp, trước đó còn tưởng cô cũng không có ý xấu, không ngờ chỉ cần là người của gia tộc Bắc Minh thì đều là có cùng một sắc mặt."
"Bảo Bảo, nói lung tung gì vậy?"
Đối mặt với việc Chúc Hạ Dương nhỏ giọng ngăn cả, Bảo Bảo lẩm bẩm nói: "Ai bảo lần trước cô ta quát mẹ, là con trai không thể để mẹ chịu thiệt thòi, cũng không thể để bất cứ ai đối xử với mẹ không tốt."
Sau đó Bảo Bảo có vẻ rất không vui rúc đầu vào người Chúc Hạ Dương, thân thể ngày càng nhỏ, ấm ức chui vào túi đeo lưng của Chúc Hạ Dương.
"Á!"
Bỗng nhiên nghe thấy Bảo Bảo kêu thảm một tiếng, sau đó nhanh chóng chui ra khỏi túi, Chúc Hạ Dương ôm lấy cậu bé vào lòng, nôn nóng kiểm tra thử.
"Mẹ..."
Nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Bảo Bảo, Chúc Hạ Dương thật sự đau lòng.
"Đã xảy ra chuyện gì, sao con lại bị thương, lẽ nào..."
"Là roi Trấn Tà trong túi xách của cô!" Dư Hi bước lên xem thử: "Roi Trấn Tà này và kiếm Trảm Ma vốn là thánh vật của thánh nữ đời thứ nhất, đã đi theo thánh nữ trảm vô số tà yêu, sức mạnh ngày càng lớn, dù Bảo Bảo có là ma linh vạn năm, nhưng cũng chỉ là ma, không được đụng vào."
"Mẹ, thật ra con quên mất chuyện này, đau quá đi."
Chúc Hạ Dương vuốt ve đầu của Bảo Bảo, đau lòng nhìn vết thương sưng đỏ trên mông của cậu.
"Bảo Bảo ngoan, mẹ đưa con về tìm chú Dạ Minh giúp đỡ."
Chúc Hạ Dương nghĩ, máu của Dạ Minh có thể giúp chữa lành vết thương, vậy nhất định Dạ Minh cũng sẽ có thuốc để chữa vết thương này của Bảo Bảo.
Tất nhiên là dh đi theo Chúc Hạ Dương đến cửa tiệm số 47, còn Bảo Bảo nằm trong lòng Chúc Hạ Dương giống như một con mèo đang làm nũng.
"Cô nói với Vân bà, bảo bà ta từ bỏ suy nghĩ này đi, tối sẽ không có bất kỳ sự liên quan gì đến gia tộc Bắc Minh."