Chúc Hạ Dương sửng sốt, ngại ngùng đỏ bừng hai má.
Đầu lưỡi mềm mại của hắn xẹt qua ngón tay cô, một cảm giác như bị điện giật bao trùm lấy toàn thân cô.
Nhưng mà lúc này ngón tay trong miệng đã không còn cảm giác đau đớn.
Cô biết máu của Dạ Minh có thể chữa khỏi vết thương, lẽ nào nước miếng của anh cũng có thể làm vết thương khép lại.
Đúng là cả người đều là báu vật mà.
Còn chưa đợi Dạ Minh buông tay cô ra, đã thấy Chúc Hạ Dương vội vàng rút tay ra, cầm tay Dạ Minh kéo đến trước giường.
"Em không sao, anh mau xem thử Bảo Bảo đi."
Dạ Minh nhìn Bảo Bảo nằm trên giường có vẻ rất khó chịu, cắt đứt tay mình, nhỏ dòng máu màu xanh lên mông béo tròn của Bảo Bảo.
Mà U Liên đứng bên cạnh nhìn thấy Chúc Hạ Dương chẳng những không cảm ơn quỷ đế mà chỉ lo quan tâm cho đứa nhỏ kia.
Thật sự là rất đáng giận!
Vết thương trên mông Bảo Bảo nhanh chóng khép lại, nhưng mà tình hình của cậu bé vẫn chưa tốt hơn.
"Có vẻ như sức mạnh của nó đã bị thứ gì đó hút mất, lúc này có vẻ suy yếu, muốn khôi phục có lẽ sẽ mất chút thời gian."
"Vậy phải làm sao bây giờ, nhìn Bảo Bảo có vẻ rất khó chịu." Chúc Hạ Dương nhìn Bảo Bảo, nhíu mày nói: "Linh Diễm giao thằng bé cho em, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
"Đừng quá lo lắng, tuy là vậy nhưng mà không ảnh hưởng nhiều đến thằng bé, chỉ là chịu đau chút thôi.
Dạ Minh đỡ Chúc Hạ Dương ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nói: "Bảo Bảo cũng không muốn nhìn thấy em lo lắng cho nó."
"Sao em có thể không lo lắng chứ, Bảo Bảo có vạn năm ma đạo mà con đau đớn như vậy, nhất định là roi Trấn Tà này khiến thằng nhóc bị thương không nhẹ!"
U Liên đứng bên cạnh thấy Dạ Minh dịu dàng với Chúc Hạ Dương như vậy, mà Chúc Hạ Dương lại hoàn toàn không để ý đến anh, chỉ chăm chăm lo cho Bảo Bảo, trong lòng thực sự khó chịu.
Nhưng mà với vị trí của Chúc Hạ Dương trong lòng Dạ Minh, mình lại là thuộc hạ của Dạ Minh, trong lòng dù có nghẹn đến mức nào cũng không tiện trút ra.
"U Liên, ngươi đi Âm giới lấy Ngưng Dục Hoàn đến đây để tắm cho Bảo Bảo."
"Quỷ đế đại nhân, Ngưng Dục Lộ này rất trân quý, hơn nữa còn dùng để tắm rửa, thật sự rất lãng phí. Cần lượng lớn như vậy thì chỉ có thể tìm Diêm Vương lấy, mà Diêm Vương cũng sẽ không cam lòng cho."
Ngưng Dục Hoàn này dù là ở Âm Giới cũng không phải là thứ người âm nào cũng có được, Ngưng Dục Lộ và vật đại bổ cực trân quý, càng ít có người dùng để tắm.
Mà Dạ Minh lại vì tên tiểu quỷ mà tiêu tốn như vậy, có thể thấy được tấm lòng anh dành cho Chúc Hạ Dương.
"Có thể xin được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, mang cả hai lọ Ngưng Dục Hoàn trong phòng ta đến đây."
"Quỷ đế, chuyện này..."
"Cứ vậy đi, mau đi đi." Dạ Minh trực tiếp ngắt lời của U Liên, U Liên không thể làm gì khác hơn là bĩu môi đi mất.
Nghe cuộc nói chuyện giữa Dạ Minh và U Liên, Chúc Hạ Dương cũng biết Dạ Minh vì Bảo Bảo mà có thể bỏ ra vật quý như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích.
"Cảm ơn anh Dạ Minh."
Dạ Minh cười cười, đưa tay vén những sợ tóc mai của Chúc Hạ Dương ra sau, sau đó dùng bàn tay rộng lớn xoa má cô: "Đồ ngốc, anh biết Bảo Bảo rất quan trọng với em, cũng quan trọng với anh, anh sẽ cùng em bảo vệ Bảo Bảo bọn họ."
"Nhưng mà..." Chúc Hạ Dương dừng một chút, sauy nghĩ một lát, vẫn nói: "Nó là con trai của Linh Diễm và A Cửu, anh..."