"Diêm Vương, tiểu nhân phụng mệnh của quỷ đế đại nhân, hy vọng Diêm Vương có thể mở thang trời."
"Ngươi cho rằng Thang Trời muốn mở là mở sao?" Diêm Vương lắc đầu, sau đó còn nói thêm: "Nếu không được Thiên Đế triệu kiến, bản vương cũng không thể tự mở thang trời dẫn đến Thiên Giới, đâu phải Quỷ Vương nhà ngươi không biết!"
Ở Âm giới này, thân làm Diêm Vương, người thống trị cao nhất của Âm giới sẽ có năng lực mở thang trời, nhưng mà nếu không được Thiên Đế triệu kiến hoặc có chuyện quan trọng, nếu như tự ý mở thang trời thì sẽ không tránh được bị hỏi tội.
Ông ta cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Hơn nữa, tuy là thế lực của quỷ đế Hằng Cổ ở Âm giới này có vẻ còn mạnh hơn Diêm Vương vài phần, nhưng dù sao cũng chỉ là một quỷ vương. Mà là quỷ vương, nếu không được Thiên Đế cho phép và triệu kiến, càng không thể tự ý đặt chân lên trời.
Bây giờ hắn để Dư Diễn cầm quỷ ấn đến tìm mình muốn mở thang trời, vậy không phải đang làm khó mình sao?
"Diêm Vương, đây là chuyện rất quan trọng, quỷ đế sẽ không làm ngài liên lụy."
"Dư Diễn, nể tình ngươi là tùy tùng bên người của quỷ đế Hằng Cổ, chuyện này xem như là chưa xảy ra, đi đi."
Diêm Vương Phi từ từ đi ra, Diêm Vương thấy thế bèn vội vàng bước lên đỡ tay Diêm Vương phi, đỡ nàng ta ngồi xuống.
"Bất Tử, mau sai người đưa mấy món đồ đó lên."
Vẻ mặt Diêm Vương vui mừng, nhìn Diêm Vương với đôi mắt đầy tình yêu: "Ái Phi đoán xem sẽ là cái gì?"
"Diêm Vương chú ý, còn có người ở đây mà!" Diêm Vương phi nhắc nhở.
Diêm Vương lấy lại tinh thần nhìn Dư Diễn vẫn đang cầm quỷ ấn trên tay, đúng là làm khó người khác mà, đang định nói gì đó, lại thấy Diêm Vương Phi nói: "Chuyện này không phải chuyện đùa, thang trời không phải muốn mở là mở, ngươi quay về nói với quỷ đế nhà ngươi một chút, tin là hắn có thể hiểu được."
"Nhưng mà..."
"Không có ý chỉ của Thiên Đế, quay lại bao nhiêu lần cũng chỉ là đáp án này, chẳng Dư thị vệ Dư Diễn muốn dựa vào thế lực của quỷ đế Hằng Cổ đến ép buộc Diêm Vương sao?"
Giọng nói của Diêm Vương Phi hơi lên cao, kèm theo giọng điệu chất vấn.
Dư Diễn biết có thể quấy rầy đòi hỏi Diêm Vương, nhưng mà cách này không thể dùng với Diêm Vương Phi được.
Tuy là so với Dạ Minh thì thế lực của Diêm Vương không lớn, nhưng mà vẫn phải nể mặt vị Vương Phi này vài phần.
"Dư Diễn xin được cáo lui trước, đa quấy rầy Diêm Vương và Diêm Vương Phi rồi, xin tạ lỗi."
"Không sao, đi đi." Diêm Vương vội vàng khoát tay.
Dư Diễn vừa đi ra, Bất Tử đã dẫn theo vài người vào trong điện, Diêm Vương làm ra vẻ bí mật đi đến, từ từ vén tấm vải màu đen lên.
Đập vào mắt Vương Phi là mấy chậu hoa quỳnh trong suốt, thơm như thấm tận ruột gan. Sau khi tấm vải được vén lên, hoa từ từ nở rộ, sau đó từ từ tàn đi.
"Vốn nói phù dung sáng nở tối tàn, Diêm Vương đúng là có lòng mà." Diêm Vương phi khẽ cười, đôi mắt nhìn Diêm Vương có vẻ như sáng lấp lánh.
Thấy được nụ cười của Diêm Vương Phi, Diêm Vương càng cười toe toét, vì muốn có được nụ cười của mỹ nhân, ông ta đã nghĩ đủ mọi cách.
U Liên không ngờ rằng Dạ Minh thật sự xuất hiện, anh vậy mà lại vì Chúc Hạ Dương mà vứt bỏ chuyện bên đó, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh cô.
Nhìn thấy Dạ Minh, Chúc Hạ Dương như là tháo được tảng đá đè nặng trong lòng, vội vàng đi lên đón.
"Dạ Minh, Bảo Bảo bị thương, anh có thể giúp em kiểm tra xem không?"
Dạ Minh nhìn thoáng qua Bảo Bảo đang có vẻ rất khó chịu nằm trên giường, cũng không có phản ứng gì, mà bỗng đưa tay cầm lấy ngón tay bị cô cắn vẫn đang chảy máu của Chúc Hạ Dương lên.
"Lần sau không cho phép em tự làm mình bị thương!"
Nói xong Dạ Minh cầm lấy tay cô, bỏ ngón tay bị thương của cô vào miệng mình.