Dạ Minh cười lạnh một tiếng, bây giờ mình không thoát được, nhưng sau khi bắt được Yêu Ma thì chưa chắc.
Bản thân rời khỏi âm giới có khi lại là niềm vui của mọi người.
"Ai cũng không muốn nhúng tay vào chuyện Yêu Ma, chỉ cần anh bắt được Yêu Ma, trong mắt họ anh là một vật cản đường lớn, để anh đi họ càng mừng. Hơn nữa..."
Dạ Minh giả vờ bí mật kéo dài câu, sau đó nhìn Chúc Hạ Dương, trên mặt dần nở nụ cười.
"Chẳng cần biết em là ai, ở đâu, sau này đời đời kiếp kiếp đều phải là người của Dạ Minh anh."
"Anh nói sao là vậy à?" Đời này còn chưa xem bát tự, gì mà mạnh miệng nói đến đời đời kiếp kiếp.
"Anh nói phải là phải. Hơn nữa còn chắc chắn là vậy." Dạ Minh cười khẽ, nụ cười tỏa nắng lại như gió xuân: "Dù là cùng em chuyển thế hay tiếp tục làm quỷ vương, anh đều sẽ không từ bỏ em."
Chúc Hạ Dương trừng mắt nhìn Dạ Minh, trong lòng thầm mắng tên thối tha này một trận.
Cùng chuyển thế chưa tính đến chuyện có thể gặp được nhau không, nếu như âm thọ của anh chưa hết, tiếp tục làm quỷ vương, còn phải khiến mình đời đời kiếp kiếp không dứt quỷ tình sao?
U Liên đưa Ngưng Dục Lộ và Ngưng Dục Hoàn đến, Chúc Hạ Dương vội vàng cẩn thận ôm lấy Bảo Bảo, cởi quần áo ra thả vào.
Trong miệng Bảo Bảo ngậm Ngưng Dục Hoàn, cả ngường cũng ngâm trong Ngưng Dục Lộ, chân mày cậu nhanh chóng dãn ra, thấy vậy Chúc Hạ Dương cũng yên tâm hơn.
"Cám ơn anh."
"Thằng bé đã gọi em là mẹ, vậy sau này anh cũng sẽ làm ba nó, yêu thương nó là chuyện đương nhiên."
Chúc Hạ Dương liếc mắt, niềm vui của người làm cha thì cũng không nên mừng lúc này đâu.
Sáng hôm sau, Chúc Hạ Dương đến đồn cảnh sát một chuyến, nhìn những tư liệu về những thi thể này, Chúc Hạ Dương yên lặng suy nghĩ.
Những người này chết rất thảm, ở những chỗ khác nhau trên cơ thể đều có những hố máu rất lớn, linh hồn họ cũng biến mất, thậm chí trên thi thể cũng không còn bất cứ hơi thở nào của linh hồn.
Lưu Nhất Thiên đang họp, Chúc Hạ Dương đi ngang qua cửa sổ, thấy Nhiếp Chi Dư không còn tiếp tục tranh chấp với Lưu Nhất Thiên, không riêng gì Chúc Hạ Dương, tất cả mọi người ở sở cảnh sát đều cảm thấy ngạc nhiên.
Gã ta như biến thành một người khác vậy, dáng vẻ chăm chú nghiêm túc suy nghĩ khiến người ta đúng là cảm thấy không quen.
Sau khi tan họp, Nhiếp Chi Dư vội vàng rời đi, mà Trương Trực Nam lại ôm một chồng tài liệu lớn đi ngang qua trước mặt Chúc Hạ Dương.
"Anh đọc nhiều tài liệu như vậy sao?" Chúc Hạ Dương không nhịn được hỏi.
Nhìn Trương Trực Nam cũng gầy hơn trước nhiều, cũng uể oải hơn, nhưng mà ánh mắt khi nhìn Chúc Hạ Dương vẫn có vẻ cao ngạo.
"Những thứ này đều là đội phó Nhiếp Cần, tôi thấy là ông ta muốn tranh thủ thời gian, mọi người cần cố gắng hơn rồi."
Chúc Hạ Dương không dám tưởng tượng, Nhiếp Chi Dư này vậy mà lại bắt đầu đọc nhiều tài liệu như vậy, xem ra gã thật sự tích cực điều tra vụ án này rồi.
Cô gật đầu cười, sau đó lại hỏi: "Gần đây anh gầy đi nhiều, chẳng lẽ là đi theo Nhiếp Chi Dư quá vất vả sao?"
Trương Trực Nam trợn mắt liếc Chúc Hạ Dương, ngửa đầu nói: "Lần này Nhiếp Chi Dư cố gắng liều mạng, tốt nhất là cô giúp đội trưởng Lưu phá án sớm một chút, tôi mong là đội trưởng Lưu có thể thắng!"
Anh ta ôm tài liệu xoay người rời đi, sau đó dừng bước quay đầu lại: "Cô đáng ghét như vậy, lại không chỉ đắc tội với đội phó Nhiếp một lần, vẫn nên cẩn thận chút, cần phải giữ lại mạng để giúp đội trưởng Lưu nữa."
Nhìn bóng lưng rời đi của Trương Trực Nam, Chúc Hạ Dương cười nhạt.
Thật ra người này cũng không đáng ghét lắm, chỉ là có vẻ bát tự của hai người không hợp, vừa nhìn thấy nhau mà phải tranh cãi vài câu.
Mà tuy mỗi lần Trương Trực Nam thấy mình thì mặt đều nhăn nhó, nhưng mà anh ta cũng thật sự không có ý xấu.
Nghĩ kỹ lại còn hơi đáng yêu.