Trước đây dù là những vụ án dù lớn hay nhỏ, Nhiếp Chi Dư đều chỉ nhìn qua loa cho có lệ, lần trước còn trực tiếp đổ lỗi cho thây ma, chớp mắt đã nghiêm túc như vậy.
Nghĩ lại cảm thấy có hơi không bình thường đó.
Gặp chuyện khó khăn nên đầu óc thông suốt rồi sao?
Chúc Hạ Dương đi vào trong phòng họp, Lưu Nhất Thiên vẫn chưa đi, ngồi ngẩn ra trước máy tính của mình.
"Ông chú."
Nghe thấy giọng của Chúc Hạ Dương, Lưu Nhất Thiên lấy lại tinh thần, đóng máy tính, sau đó đứng dậy. Tiểu Dương đang dùng chỉnh sửa những manh mối được liệt kê trên bảng đen và bản đồ nơi phát hiện hiện trường.
"Đợi một chút."
Chúc Hạ Dương vội vàng kêu ngừng, động tác tay của Tiểu Dương dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Chúc Hạ Dương.
Lưu Nhất Thiên nhìn Chúc Hạ Dương đang đi đến cạnh bản đồ, cũng vội vàng đến bên cạnh cô.
"Có phát hiện gì không?" Lưu Nhất Thiên hỏi.
"Những chấm màu đỏ này là gì?"
"Là nơi người bị hại ở, hiện trường phát hiện án đều là những nơi cách hướng Tây Nam 200m. Ví dụ như người này, để thỏa mãn điều kiện cách hương Tây Nam 200m, còn trực tiếp chết ở nhà của người khác, hôm sau chủ nhà thức dậy thì đến báo án."
Lưu Nhất Thiên cầm một tấm hình trong đống tư liệu trên bàn đưa cho Chúc Hạ Dương.
Lý Hàm, nữ, sinh ngày 17 tháng 3 năm 1988...
Chúc Hạ Dương tính toán một chút, dựa theo âm lịch thì người này sinh vào ngày 15 tháng 2, hình như cũng không ngay thẳng mấy.
"Ông chú, cho cháu xem mấy người khác đi."
"Được."
Lưu Nhất Thiên dẫn Chúc Hạ Dương đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cẩn thận lật lần lượt tài liệu của những người bị hại này, có khoảng mười người.
Trong thời gian ngắn như vậy, đúng là khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy lạnh sống lưng.
Đây không phải là trùng hợp rồi, cô không tin có người có thể giết chết nhiều người với thủ đoạn tàn nhẫn trong thời gian ngắn như vậy.
Theo như lời Lưu Nhất Thiên nói, nơi mà những người này chết đều cách 200 về hướng Tây Nam. Hơn nữa tuổi tác và gia cảnh họ lại không có gì liên quan đến nhau, nhưng theo âm lịch thì lại có.
Trừ tháng bảy và tháng mười một ra, mười tháng khác đều đã đủ.
Hơn nữa đều là sinh vào ngày mười lăm âm lịch.
Chúc Hạ Dương đi đến gần bản đồ nhìn một chút, sau đó chỉ vào một chỗ, nói: "Ông chú, có thể xem tài liệu dân cứ ở chỗ này không?"
Lưu Nhất Thiên gật đầu, nhanh chóng cho người đi điều tra hộ tịch ở vùng đó.
Buổi trưa, Nhiếp Chi Dư quay về nhà mình, nằm trên ghế sofa xoa xoa giữa hai hàng mày, vợ bưng cơm nước đến, nhìn dáng vẻ Nhiếp Chi Dư nằm trên ghế sofa, trong lòng bừng lên cơn giận dữ.
"Loảng xoảng."
Một tiếng vang thật lớn khiến Nhiếp Chi Dư bỗng nhiên đứng dậy, nhìn dáng vẻ thở phì phò của vợ mình, gã ta cũng cảm thấy khó chịu.
"Ông xem lại ông đi, ngày nào về nhà cũng là dáng vẻ nhìn là thấy nản, lúc đầu sao tôi lại gả cho tên vô dụng như ông chứ?"
Nhiếp Chi Dư không rên một tiếng, đứng dậy rửa tay ăn cơm, bà vợ thì khoanh hai tay trước ngực, bắt chéo chân ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Trước đây nếu không phải anh của tôi thấy anh có đầu óc, sẽ không cho tôi lấy anh, anh nhìn chồng của Tiểu Mỹ nhà người ta đi, rồi nhìn lại mình, anh bảo tôi phải giấu mặt đi đâu?"
Nhiếp Chi Dư cố nén lửa giận trong lòng, đứng bên cạnh bàn xới cơm, sau đó ngồi xuống vừa mới ăn được một miếng, đã thấy bà vợ vung tay lên làm chén đũa rơi xuống đất.
"Ha ha, ăn đi, ông chỉ biết có ăn thôi, bà đây theo ông đến đây, cứ hai ngày ba bữa lại gặp phải chuyện ma quỷ, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, trái lại ông thì ăn ngon ngủ ngon.