"Trước đây nếu bà đây lấy chồng của Tiểu Mỹ, làm gì có ông và cô ta của ngày hôm nay."
Nhiếp Chi Dư vừa nghe đến đây, càng không đè nén được cơn giận trong lòng, trực tiếp vỗ lên bàn một cái, tiếng vang khiến bà vợ hoảng hốt ngẩn ra.
Tên này làm sao vậy, gan to rồi?
"Ông muốn làm gì, muốn làm phản sao?" Bà vợ hét lớn một tiếng, đứng dậy nhéo lỗ tai ông ta, đưa tay cầm thức ăn trên bàn đổ vào mặt ông ta.
"Nếu bà đây không lấy anh, nếu không phải do anh tôi cất nhắc anh, anh có ngày hôm nay sao? Còn dám đập bàn dọa bà đây, chưa thấy thằng đàn ông nào hèn như anh."
Nhiếp Chi Dư là người dễ thay đổi, nếu như trước đó không phải để ý đến việc anh trai của người phụ nữ này có chút địa vị, sẽ không cưới người phụ nữ độc đoán ngang bướng không biết lí lẽ này.
Giờ thì hay rồi, nhịn tính xấu của bà ta nửa đời, dù là ở bên ngoại hay ở nhà, bà ta cũng không chừa cho ông ta chút tôn nghiêm nào.
Nhắc đến chồng của Tiểu Mỹ là gã ta lại nghẹn một bụng tức, càng không nhịn được căm hận.
Người phụ nữ này và Tiểu Mỹ là chị em thân thiết, ban đầu bà ta và người đàn ông kia là một cặp, nếu như không phải mình dùng mánh khóe nhỏ thì hai người họ đã thật sự đến với nhau.
Sau đó Tiểu Mỹ lại ở bên cạnh người đàn ông kia, mình thì vớ được con cọp mẹ này.
Dù bây giờ chức vị hiện tại là nhờ vào anh trai của cọp mẹ này mới có được, nhưng mà nếu như được chọn lại, gã ta nhất định sẽ không chọn cọp mẹ này, nghĩ đến việc Tiểu Mỹ dịu dàng với chồng mình thế nào, trong lòng gã ta càng hối hận.
"Tên vô dụng như anh xách giày cho tôi cũng không xứng, sao tôi lại kết hôn với tên vô dụng như anh chứ, đúng là lãng phí cuộc đời, chỉ lợi cho con Tiểu Mỹ lẳng lơ kia."
Nói xong, bà vợ thả tay ra, lau bàn tay dính mỡ lên quần áo của Nhiếp Chi Dư, sau đó há miệng hít thở sâu, có vẻ như để mình bình tĩnh lại.
Bà ta hơi nhắm mắt, thở dài một hơi nói: "Canh đã được hầm xong trong bếp đã bưng ra chưa? Chỉ biết có ăn thôi, ha ha, sớm muộn gì cũng ăn cho chết."
Nhiếp Chi Dư cởi áo khoác đi vào bếp, múc canh gà trong hũ ra, đang chuẩn bị đi ra ngoài lại thấy trên thớt gỗ lóe lên tia lạnh, trên con dao còn dính máu gà đỏ tươi chói mắt.
"Tại sao còn chưa ra, chết trong đó luôn rồi à?"
Bà vợ lại thở phì phò trừng mắt đi vào trong bếp, một giây sao, bà ta ngẩn ra, sau đó đi về phía Nhiếp Chi Dư.
…
Trong đồn cảnh sát, Chúc Hạ Dương và Lưu Nhất Thiên ăn qua loa một ít đồ ăn do Tiểu Dương mang đến, sau đó lại vội vàng sắp xếp tài liệu.
Rất nhanh, Lưu Nhất Thiên và Chúc Hạ Dương đã khoanh vùng được một người, người này đúng lúc sinh vào ngày mười lăm tháng mười một âm lịch.
Chỗ những người này ở trên bản đồ cách nhà Chúc Hạ Dương không xa, mà vùng đó cũng bao gồm cả cửa tiệm số 47, vậy thì theo thứ tự của logic này, bản thân cô cũng sinh ngày mười lăm tháng bảy, vậy cô cũng nằm trong số những người này.
"Ông chú, chúng ta đi đến đây một chuyến đi!!"
"Được."
Lưu Nhất Thiên sắp xếp tài liệu xong, sau đó dẫn Chúc Hạ Dương ra ngoài, Tiểu Dương cũng đi theo sau.
"Tiểu Dương ở lại đây đi, cũng không tiện thu hút sự chú ý, cậu sắp xếp lại mấy tài liệu này đi."
Lưu Nhất Thiên giao tài liệu cho Tiểu Dương, sau đó đi cùng Chúc Hạ Dương.
Vừa ra cửa đã gặp phải Nhiếp Chi Dư có vẻ tinh thần không được tốt lắm, đồ tây của gã ta có hơi nhăn, cà vạt cũng méo xệch.
Nhìn gã ta đi như không nhìn thấy mình, Chúc Hạ Dương cảm thấy hơi lạ, dù sao người này khi thấy mình thì nhất định phải lải nhải vài câu.
"Đừng để ý đến cậu ta, chúng ta đi."
Biết được những đầu mối này, Lưu Nhất Thiên không đợi nổi muốn nhanh chóng điều tra, ông cũng không muốn lãng phí thời gian với tên Nhiếp Chi Dư này.