Lưu Nhất Thiên và Chúc Hạ Dương đến nơi, mới như nhớ lại gì đó, bỗng nhiên hốt hoảng.
"Sao vậy ông chú?"
Lưu Nhất Thiên phất tay áo, tiếp tục chạy lên lầu.
Nhiếp Chi Dư luôn mang một vẻ mặt khắc nghiệt trước mặt mọi người, hôm nay thật sự khác thường. Phá án nhiều năm như vậy, sự lơ là như ban nãy của Lưu Nhất Thiên đúng là không nên.
Tiểu Dương đặt tài liệu ở trên kệ trong phòng làm việc của Lưu Nhất Thiên, vừa chuẩn bị ra ngoài, điện thoại di động lại vang lên.
"Alo, đội trưởng Lưu."
"Tiểu Dương, không phải đội trưởng Nhiếp cũng đang điều tra vụ án này sao, nhiều người nhiều sức mạnh, cậu mang một phần tài liệu này cho cậu ta một phần, nên nói gì thì nói, không nên nói thì không nói. Cậu tiện thể hỏi xem, sao trưa nay tôi gọi cho cậu ta mà không ai nghe máy."
"Đội trưởng Lưu, trưa nay chú ở bên cạnh Chúc tiểu thư, không hề gọi điện thoại cho đội phó Nhiếp mà." Tiểu Dương rất khó hiểu.
"Làm theo lời tôi nói!"
Tiểu Dương nhìn tài liệu vừa được đặt lên kệ, đây là tài liệu trưa nay Chúc tiểu thư và đội trưởng Lưu cực khổ sửa sang lại, bây giờ lại mang cho tên Nhiếp Chi Dư không hề có công sức gì.
Gần đây gã ta chú ý vụ án này như vậy, nếu như phá vụ án này trước đội trưởng Lưu thì không phải là sướng chết gã ta sao?
Tiểu Dương không cam lòng lấy tài liệu xuống, sao chép một phần cầm đến cho Nhiếp Chi Dư.
Chúc Hạ Dương biết Lưu Nhất Thiên làm vậy chắc chắn có lý do riêng của ông.
Đứng bên ngoài một căn nhà, người ở nhà này là người từ nơi khác đến, hàng xóm nói gần đây anh ta vừa về nhà cũ, có lẽ là ngày mai sẽ quay về.
Chúc Hạ Dương để lại số điện thoại cho hàng xóm, hàng xóm cũng đồng ý khi nào anh ta về thì sẽ gọi điện thoại thông báo cho Chúc Hạ Dương.
Sau đó hai người đi đến vị trí 200 về phía hướng Tây Nam, đây là một công viên rất lớn, ở giữa có một sân bóng rổ, mà vị trí sân bóng rổ lại đúng là vị trí 200m về phía Tây Nam.
Như vậy, vụ án tiếp theo rất có khả năng sẽ xảy ra ở đây.
Tiểu Dương ở bên này mang tài liệu đến cửa phòng làm việc của Nhiếp Chi Dư, cửa phòng đống chặt, Tiểu Dương gõ gõ vài cái, một lúc lâu sau, Nhiếp Chi Dư có vẻ mất hồn mới để anh ta đi vào.
Nhiếp Chi Dư không thể giấu vẻ căng thẳng trên mặt, thấy Tiểu Dương đi đến, rất sốt ruột nhưng không biết làm thế nào.
"Cậu... đến làm gì?"
"Đội phó Nhiếp, đội trưởng Lưu của chúng tôi tìm được đầu mối mới, nói là ngài đang điều tra vụ án này nên chia sẻ một chút, nói là mang tài liệu qua đây cho ngài."
Nghe vậy, đầu tiên Nhiếp Chi Dư hơi sửng sốt, sau đó có vẻ mừng rỡ: "Phải cảm ơn đội trưởng Lưu của các cậu rồi."
Tiểu Dương nhìn dáng vẻ tìm được đầu mối của Nhiếp Chi Dư thì bực bội.
Cũng không biết đội trưởng Lưu nghĩ gì mà lại muốn giúp đỡ đối thủ cạnh tranh.
"Đúng rồi đội phó Nhiếp, trưa nay đội trưởng Lưu gọi điện thoại cho ngài nhưng không được, định là bảo ngài tự đến nhận tài liệu, hơn nữa cùng bàn bạc, ông ấy còn có một số chuyện muốn nói với ngài, nhưng mà ngài không nghe điện thoại, buổi chiều ông ấy có việc nên bảo tôi đưa đến cho ngài."
Nghe thấy hai chữ buổi trưa, vẻ mặt Nhiếp Chi Dư trở nên cứng ngắc, sau đó nở nụ cười miễn cưỡng, nói: "Thật là có lòng, thay tôi cảm ơn đội trưởng Lưu."
Thấy Tiểu Dương không hề có ý định rời đi, trái lại còn nhìn mình chằm chằm, trong lòng gã ta hơi nghi ngờ, nhắc nhở: "Cậu còn có chuyện gì sao?"
"À, không có, tôi đi trước đây."
Thấy Nhiếp Chi Dư gật đầu, tiểu Dương rời khỏi phòng làm việc của Nhiếp Chi Dư.
Nghĩ đến phản ứng ban nãy của Nhiếp Chi Dư, cuối cùng Tiểu Dương cũng đã hiểu tại sao đội trưởng Lưu muốn hỏi như vậy rồi.
Nhất định là Nhiếp Chi Dư có chuyện gì đó.