Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 319 - Chương 319: Tin Tức Động Trời

Chương 319: Tin tức động trời




Sau khi Lưu Nhất Thiên và Chúc Hạ Dương quay về, Tiểu Dương báo lại phản ứng của Nhiếp Chi Dư, Lưu Nhất Thiên cũng không có phản ứng gì, chỉ yên lặng suy nghĩ.

Chúc Hạ Dương về đến nhà, vừa vào tiệm đã thấy Hiểu Uyển và Bảo Bảo ngồi bên cạnh nhau ăn bánh ngọt.

Trên má của cậu bé toàn là bơ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, thấy cậu bé có tinh thần như vậy, Chúc Hạ Dương càng yên tâm hơn.

Ánh mắt của Chúc Hạ Dương chỉ tập trung vào Bảo Bảo, cô vẫn chưa chú ý đến việc người mà tất cả các khách trong cửa hàng đang chụp hình không phải là cô mà là Bảo Bảo.

Cô ôm Bảo Bảo lên, đang định lên lầu, nhưng mà những khách quen đang chụp hình lại lao đến.

"Chị gái, xin hỏi đứa bé này từ đâu đến? Là con của chị sao?"

"Đúng đó, trước đây chưa thấy bao giờ, có thể xuất hiện vào ban ngày, hơn nữa chúng tôi có thể nhìn thấy, hẳn không phải là quỷ rồi, chẳng lẽ là con riêng của chị sao?"

Tiếng bàn tán ầm ĩ, Chúc Hạ Dương nhất thời cảm thấy đau đầu.

Mấy người này đúng là rảnh đến cảnh giới nhất định, quá nhiều chuyện rồi.

"Mẹ, bọn họ là ai?"

"Mẹ sao?" Mọi người ngạc nhiên, một người hô lớn: "Đứa trẻ này gọi Chúc đại sư là mẹ."

"Đúng là một tin động trời mà."

Nhìn thấy mọi người làm ầm ĩ, Chúc Hạ Dương không rảnh để ý, ôm Bảo Bảo lên lầu. Lúc lên đến gác, Chúc Hạ Dương nói: "Vương Tự, anh biết làm gì chứ?"

"Được rồi, xem tôi đây."

Không riêng gì động tác của Vương Tự nhanh, những người khác cũng rất nhanh, chưa được bao lâu, tin tức Chúc Hạ Dương có con riêng tràn ngập khắp nơi, khiến Chúc Hạ Dương cảm thán thật sự đúng là còn nổi hơn cả minh tinh rồi.

hu mở máy vi tính lên, trên khắp các trang mạng đều là tin về Chúc Hạ Dương và Bảo Bảo, hơn nữa dưới bài đăng của Vương Tự thật sự loạn cào cào.

Vương Tự đăng bài nói Bảo Bảo được nhặt được, Chúc Hạ Dương thấy Bảo Bảo ở ngoài đáng thương nên mới nhận nuôi cậu bé, nên cậu bé gọi cô là mẹ.

Tuy là có một số người vẫn không tin, nhưng dù sao Chúc Hạ Dương cũng đã cứu toàn bộ thành phố Thanh Phong, xem như cũng khống chế được thế cục.

Ở nơi khác, một cô gái mặc trang phục cổ ngồi trên ghế lướt điện thoại, nhìn hình ảnh của cô gái trong điện thoại, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Chúc Hạ Dương lau sạch mặt cho Bảo Bảo, nhẹ nhàng vuốt vương mặt nhỏ của cậu, hỏi: "Không làm con sợ chứ?"

Thấy Bảo Bảo lắc đầu, Chúc Hạ Dương rất bực bội hỏi: "Sao bọn họ có thể nhìn thấy được con, lẽ nào..."

"Con cũng không biết, khi tỉnh lại con đi tìm mẹ, sau đó xuống lầu, nhìn thấy bánh kem rất ngon nên bảo dì Hiểu Uyển lấy giúp con, Bảo Bảo cũng không biết bọn họ cầm cái thứ hình vuông be bé kia làm gì."

Chúc Hạ Dương đưa tay sờ vào đỉnh đầu của Bảo Bảo, vẻ mặt trở nên nặng nề.

Vậy mà lại không hề cảm nhận được ma lực trong cơ thể của Bảo Bảo, lúc này cậu bé cứ như một đứa trẻ sơ sinh bình thường vậy.

"Lúc con tỉnh dậy, cảm giác thân thể không còn mềm mại như trước nữa, hẳn là ma lực tổn thất rất nghiêm trọng, con cũng không thể khống chế vẻ ngoài của mình, đợi khi vết thương khỏi rồi, hồi phục lại ma lực thì có thể giống như trước rồi, mẹ không cần lo lắng."

Nhìn thấy Bảo Bảo cười đến nỗi hai mắt cong như trăng non, Chúc Hạ Dương ôm cậu vào lòng, xoa đầu cậu.

"Mẹ, lần này là do tên thối tha kia giúp con chữa thương đúng không?" Thấy Chúc Hạ Dương gật đầu, Bảo Bảo còn nói thêm: "Bảo Bảo nên cảm ơn người ta, ừm... Ít nhất không nên gọi là tên bại hoại nữa."

Tuy bị thương nhưng mà lí trí của mình vẫn còn, mình có thể nghe rõ những lời mà hắn nói. Bản thân cũng không muốn hắn làm cha kế của mình, nhưng mà chuyện hắn cứu mình là sự thật.

Bình Luận (0)
Comment