Lan Khê Nguyệt nhìn ba tên đàn ông vẻ ngoài hèn hạ này, vừa nhìn đã biết là những kẻ ở dưới đáy xã hội.
Cô ta không rảnh quan tâm, trực tiếp đi ngang qua ba người họ, nhưng không ngờ là bị kéo tay lại, cô ta ngẩn ra, sau đó vung tay chém xuống.
May là đang mùa đông, mặc khá nhiều quần áo, nếu không... lỡ như bị đụng phải da thịt, sợ là cô ta còn có suy nghĩ phải chặt luôn cánh tay này.
"Hay lắm, còn là một cô em cá tính, anh thích!"
Một người đàn ông mặt dài khác cười dâm dê bước lên, hai tay không ngừng quơ quơ trước ngực, nhìn cực kỳ hèn mọn.
"Xem ra không dạy dỗ mấy người một chút thì không biết là động vật không được đứng chung với con người."
Dứt lời, cô ta đá một cái vào thân dưới của người đàn ông mặt dài, chỉ nghe một tiếng hét thảm vang trời, mọi người đều nhìn sang.
Bởi vì chỗ này đối diện với tiệm của Chúc Hạ Dương, ầm ĩ lớn như vậy cô ta không muốn Chúc Hạ Dương thấy mình giằng co với mấy tên cặn bã này, đúng là làm mất thân phận mình!
"Mẹ nó, còn muốn kiếm được phần không, mau lên đi."
Nói xong hai người đàn ông khác lập tức lao đến, mà người đàn ông mặt dài cũng nhịn cơn đau trong quần, tiến lên với dáng đi kỳ lạ.
Lan Khê Nguyệt khinh thường chê cười, vừa định ra tay, lại nghe có người nói: "Mấy người đàn ông lại bắt nạt một cô gái, mấy người chắc cũng biết tôi rất thân với đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tôi đã nhớ rõ mặt mấy người, bảo ông ấy mời mấy người đến cục cảnh sát ngồi chơi một chút nhỉ?"
"Ôi trời, là Chúc đại sư."
"Cô ta qua lại rất thân với cảnh sát, tự nhiên lại quên mất chuyện này."
Nói xong ba người nhanh chóng xoay người chạy mất, Chúc Hạ Dương chẳng những thân thiết với cảnh sát, ở đây ngày nào cũng có cảnh sát đến, ban nãy thấy em gái này vừa xinh lại vừa cá tính, lại vì ai nấy đều tránh xa cô ta, làm chút chuyện cũng sẽ không ai để ý, nhất thời quên mất, xém nữa thì đến đồn cảnh sát ngồi rồi.
Nhìn động tác chạy tức cười vì đau trứng của tên mặt dài, Chúc Hạ Dương nhịn cười đang định đi, lại bị Lan Khê Nguyệt gọi lại.
"Ai cần cô chõ mũi vào, thành phố Thanh Phong này đúng là chỗ ở của bọn giun dế."
"Những người giẫm lên lũ giun dễ tất nhiên cũng là giun dế, lời rất dễ nói, nhưng mà nghĩ xong hẵng nói."
"Cô..." Lan Khê Nguyệt đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương, cố gắng nén lửa giận nói: "Người đàn ông vừa đến tiệm cô tên gì?"
Chúc Hạ Dương nhìn cơn tức vẫn đang dồn giữa chân mày muốn trút ra lại không thể trút được của Lan Khê Nguyệt, không nhịn được chọc cô ta:
"Ai mới được chứ, cô cũng thấy hàng ngày trong cửa hàng của tôi có nhiều khách như vậy, tôi không biết người mà cô nói là ai."
"Cô..."
Lan Khê Nguyệt thở hắt ra, hỏi lại lần nữa: "Chính là chàng trai mặc áo đạo bào Linh Vũ Sơn."
Nhìn thấy Lan Khê Nguyệt tức đến nỗi nhếch cả mép lên, Chúc Hạ Dương thật sự cảm thấy buồn cười, cho rằng cô ta là người lòng dạ hẹp hòi, nếu mình tiếp tục đùa nữa thì sau này nhất định sẽ tìm mình gây phiền toái.
Dù sao mình cũng không biết tại sao cô ta lại xuất hiện ở thành phố Thanh Phong,
"Sao cô lại muốn biết tên anh ta? Là vừa gặp đã yêu sao?"
"Tôi nói cho cô biết, cô sẽ nói cho tôi biết tên của anh ta sao?" Thấy Chúc Hạ Dương gật đầu, cô ta nói: "Lúc nhỏ tôi đã từng gặp anh ta, còn quen biết một thời gian, chỉ là không biết tên của anh ta."
Sáu tuổi cô ta đến gia tộc Bắc Minh, khi gặp mặt Ninh Khanh Nam chắc là trước lúc đó, gặp từ lúc đó mà bây giờ có thể nhận ra được, Chúc Hạ Dương không thể không phục trí nhớ của Lan Khê Nguyệt này.