Mười năm trước, một cậu bé lớn hơn Lan Khê Nguyệt ngồi xuống bãi cỏ trước mặt nhìn một ổ kiến lớn, vô số con kiến đang tha mảnh thức ăn cực nhỏ bò về hang, sau lưng cậu bé, một cô bé bước lên, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Anh Ninh, qua bên kia chơi nhảy dây với Nguyệt Nhi đi."
Cậu bé lắc đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm đàn kiến, mà Lan Khê Nguyệt thấy thế thì vẻ mặt không vui bĩu môi.
"Nguyệt Nhi sẽ chơi xích đu, anh Ninh chơi với Nguyệt Nhi nhé."
Dù Lan Khê Nguyệt đã khóc nhưng mà cậu bé cũng không để ý đến, ngồi xổm dưới đất không nhúc nhích, sau đó cô bé đứng lên, giẫm nát ổ kiến, bầy kiến hoảng hốt chạy bốn phía, cậu bé cũng đứng dậy đẩy cô bé ngã ra đất.
Tiếng khóc của Lan Khê Nguyệt gọi mẹ Ninh và mẹ Lan đến, mẹ Ninh đánh con trai mình một trận, sau khi về nhà nhìn thấy vết thương trên người cậu bé, hai mẹ con lại khóc một trận.
Từ nhỏ Ninh Khanh Nam đã bị bệnh lạ liên miên, có chữa thế nào cũng không khỏi, thường sẽ khóc lớn, tỏ vẻ hoảng sợ. Sau khi lớn thì hành động của cậu cũng rất kỳ lạ, thường nói chuyện một mình, còn nói là trong nhà có đồ gì đó.
Sau đó gặp được một đại sư, nói là cậu bé trời sinh có mắt âm dương, có thể thấy được những thứ mà mắt thường không thể thấy được, thậm chí là có thể thấy được cả kiếp trước và kiếp này của mỗi người. Cha của cậu bé nghe vậy thì sợ trốn mất, nghe nói là chạy trốn cùng với chị em tốt của mẹ.
Mẹ của cậu bé đưa cậu bé dọn nhà khắp nơi, sau đó gặp được đạo trưởng Thanh Vũ xuống núi du ngoạn, nhận làm đồ đệ.
Lan Khê Nguyệt còn nhớ rõ cậu bé đó, dù năm đó đã đẩy ngã mình, nhưng mà cô ta không hận anh ta.
Nhớ lần đến nhà cậu bé đó, lại biết được cậu đã chuyển nhà, cô ta thậm chí còn chưa biết tên anh ta.
"Sao cô biết đó chính là anh ta, dù sao cũng đã mười năm chưa gặp."
"Chính là anh ấy." Lan Khê Nguyệt hét lên một tiếng trừng mắt nhìn Chúc Hạ Dương: "Tôi sẽ không nhận lầm, anh ấy chính là anh Ninh."
Chúc Hạ Dương bất đắc dĩ bĩu môi, xoay người lại thì lại bị Lan Khê Nguyệt kéo, đúng là người từng luyện kiếm pháp, lực tay đúng là không nhỏ.
"Cô vẫn chưa nói cho tôi biết."
"Chưa được anh ta đồng ý, tôi có thể nói lung tung sao, nhưng mà tôi có thể nói cho cô biết, bây giờ anh ta có thân phận là đại đệ tử của Linh Vũ Quan, cô cảm thấy cô và anh ta có tương lai không?"
"Đạo sĩ Linh Vũ Sơn cũng là nhánh của đạo sĩ Mao Sơn, có thể kết hôn, cô cho rằng có thể lừa được tôi sao?"
Chúc Hạ Dương suýt thì phun ra một ngụm máu, cô thật sự đã quên mất chuyện này.
Xem ra Lan Khê Nguyệt thật sự là một lòng với Ninh Khanh Nam.
"Được rồi, tôi nói cho cô biết, anh ta tên là Ninh Khanh Nam, đừng nói là tôi nói."
Rõ ràng mình và Ninh Khanh Nam biết nhau trước, dựa vào đâu mà lại quen biết cô ta. Bản thân đã ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy vẫn chưa bao giờ thấy anh ấy cười, hôm nay nhìn thấy, lại không phải là cười với mình.
Chúc Hạ Dương ơi là Chúc Hạ Dương, chuyện cũ trước đây tranh giành với mình đều có thể bỏ qua hết, nhưng mà Ninh Khanh Nam, một sợi lông cô cũng không nên đụng đến.
Dư Hi đứng ở một góc kín đáo trong tiệm, Dư Hi nhìn Lan Khê Nguyệt rời đi, cô ta không biết tại sao Lan Khê Nguyệt lại đến thành phố Thanh Phong, chẳng lẽ cũng được Vân Bà gọi sắp xếp đến?
Dù không biết ý định của cô ta, nhưng mà Dư Hi vẫn cảm thấy không gặp thì vẫn tốt hơn, biết đâu được cô ta vẫn còn ôm hận chuyện lần trước bị Vân Bà cho về nhà.
Buổi chiều, Nhiếp Chi Dư tan làm sớm về nhà, nhìn căn nhà lạnh lẽo đầy vết máu, gã ta nuốt một ngụm nước miếng, bỗng lao vào nhà vệ sinh cầm khăn mặt bắt đầu lau vết máu trên mặt đất.